Tình yêu luôn xuất phát từ những cảm xúc khác lạ tồn tại ở trong trái tim. Nó bắt nguồn từ những giây phút chạm phải ánh mắt của đối phương khiến con tim ta xao xuyến. Hy vọng hạnh phúc, khao khát dài lâu được cùng người đó ở cạnh nhau, tất cả sẽ dần dần ăn sâu vào trong tiềm thức, tựa như bông hồng từ từ nở rộ vô cùng tươi đẹp. Nhưng đáng tiếc, hoa sao nỡ vội tàn thật mau? Hoa để người chờ, người đợi trong vô vọng, tổn thương cùng hụt hẫng là vô cùng vô cùng lớn.
Yêu đơn phương một người không yêu mình, cảm giác thật sự là hụt hẫng lắm. Tưởng như tay đã nắm được nước, nhưng khi ta xòe ra bàn tay vốn đã chẳng còn gì. Đau lòng, có ai vì ai mà tổn thương hay không? Yêu đơn phương nhưng không được đáp lại, nỗi cô đơn trống trải cứ thế, cứ thế, dần dần lấp đầy, khổ sở cùng chua xót vô cùng.
Người ta hạnh phúc bên người mà họ yêu. Người ta cười đùa vui vẻ khi họ ở cạnh nhau. Nhưng ở đây có ai? Đợi mãi, đợi mãi, hoa nở, rồi cũng sẽ đến lúc tàn phai. Tình đẹp đến mấy, cũng nên xóa nhòa khỏi những trang kí ức. Đơn phương là phải chấp nhận tất cả những đau thương và những giọt nước mắt.