"Bây giờ thì có thể cho anh giải thích được chưa?" sau khi đã để cho cậu tìm lại hơi thở, cuối cùng anh cũng lên tiếng hỏi cậu, cũng thay đổi cả cách xưng hô từ tôi sang thành anh.
"Không muốn nghe" cậu bịt tai lại như không muốn nghe gì cả, nãy giờ tựa vào lòng anh, cậu có thể nghe được tiếng trái tim của cả hai cứ đập loạn nhịp, cũng không biết à tim ai đập nhanh hơn ai. Thật sự là cậu không biết phải làm sao, tại sao cậu lại hy vọng nữa rồi? Cậu không muốn đang lâng lâng cảm giác hạnh phúc lại phải rơi xuống vực sâu đâu.
"Muốn anh đánh mông em à?" bàn tay của tên lưu manh nào đó lại mò mẫm tới mông của bạn nhỏ nào đó mà tiếp tục hù doạ. Hôm nay mà anh không bắt được cậu đem về nhà thì anh thật không dám nhìn mặt ông bà Mạnh nữa.
"Không cần đánh" cậu đương nhiên sẽ không muốn bị anh đánh rồi, tại sao cậu lại không biết vị đội trưởng năm nào lại có thể trở thành một tên lưu manh như hôm nay vậy chứ?
"Đứa nhỏ ngốc, ngồi xuống đã" anh rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của cậu, liền kéo cậu ngồi lại xuống ghế, "Quyển nhật ký đó, anh viết những năm mới vào cấp hai. Em có thể nào hiểu được tâm trạng của một đứa học sinh cấp hai, nhìn thấy mẹ mình hàng đêm trước ngọn đèn bàn, vừa khóc vừa viết nhật ký, để rồi sáng hôm sau lại bình tĩnh như không có chuyện gì nuôi nấng ba đứa nhỏ ăn học không? Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-thi-anh-yeu-em/3141917/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.