Trong phòng để xác, Ada từ trong ba lô tùy thân lấy ra bốn bình thủy tinh nhỏ.
- Ân…Những đồ vật này mỗi lần chị đều mang theo người sao?
Minh Diệu cảm thấy thật khó hiểu với việc Ada vô luận làm gì cũng muốn mang theo những vật này.
- Phụ nữ bình thường chắc sẽ không bao giờ mang theo bên người cái đuôi thằn lằn, lông nhện, nước dãi của chuột…đi dạo phố đi? Cậu đang nghĩ như vậy đúng không?
Ada quả nhiên không phải phụ nữ bình thường, nàng tựa hồ hiểu được ý nghĩ của Minh Diệu, nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt.
- Không có, không có, tôi tuyệt đối không có nghĩ như vậy.
Minh Diệu vội vàng phủ nhận.
- Cậu nhất định đang nghĩ như vậy.
Nước mắt Ada giống như sẽ lập tức chảy xuống.
Minh Diệu thở dài một hơi, hắn đối với kiểu biểu diễn này của Ada vô cùng nhức đầu.
- Đừng nên náo loạn nữa, đây là cục cảnh sát, chị Từ Mẫn đang nhìn đây.
Từ Mẫn lui ra sau thật nhanh, không biết do đồ vật Ada lấy ra làm nàng buồn nôn hay không muốn bệnh ngu ngốc của Ada lây nhiễm tới mình.
- Đây không phải là rất bình thường thôi.
Ada trong nháy mắt liền thu hồi nước mắt, dù là diễn viên đoạt Oscar cũng không khỏi không bội phục nàng biểu diễn thật tự nhiên:
- Cậu còn không phải mỗi ngày đều mang theo một xấp giấy vệ sinh đi khắp nơi sao.
- Đó gọi là trương phù…
Minh Diệu vốn định phản đối, cẩn thận nghĩ lại đành không lên tiếng, chính sự quan trọng hơn.
Ada thấy mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/191844/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.