🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Đem mẹ cùng em gái của ta trả lại cho ta!
Mị đã sớm không cách nào tiếp tục áp chế nỗi phẫn nộ trong lòng mình, tuy rằng biết rõ mình phải đối mặt với đối thủ từng dùng một kích đã đem mình đánh bại, nhưng ở loại tình huống hiện tại, lý trí đã hoàn toàn không thể khống chế. Nàng giống như một con liệp báo bị chọc giận, cong người hướng Eva vọt tới.
Thậm chí Mị cũng không giống như ngày thường lợi dụng trạng thái ảnh tử che giấu thân hình của mình, bởi vì nàng biết rõ cho dù nàng có ẩn núp cũng hoàn toàn không thể né tránh ánh mắt của đối phương. Thay vì đùa giỡn những trò vô dụng kia, chẳng thà đem hết lực lượng áp dụng vào việc tiến công.
Minh Diệu đem thanh kiếm để xuôi theo người, theo phía sau Mị xông tới. Tuy rằng trong tay đã có Hoài Tố biến thành linh kiếm, nhưng hắn vẫn không đủ tự tin có thể chiến thắng được Eva.
Có lẽ một kích xuất kỳ bất ý mới là mấu chốt thắng lợi, trong đầu hắn không ngừng suy tính.
- Thiêu thân lao đầu vào lửa!
Eva thản nhiên nói một câu, đối với hai người đang lao tới trước mặt căn bản không hề để vào trong mắt. Tay nàng chậm rãi giơ lên, động tác thong thả mà tao nhã, thong dong như đang thưởng thức một chén trà. Minh Diệu rõ ràng cảm giác được linh tử trong không gian giống như bắt đầu sống lại, hướng bàn tay Eva bắt đầu tụ tập. Từ trong lòng bàn tay Eva phát ra quang mang càng lúc càng sáng, cuối cùng hóa thành vô số quang mang bắn ra ngoài.
- Không tốt, tránh mau!
Căn bản không cần dùng thân thể thử nghiệm, Minh Diệu có thể đoán được nếu như thân thể mình bị đánh trúng chỉ sợ ít nhiều cũng sẽ bị thương, huống chi là Mị. Hắn vội vàng hô to một tiếng, nhắc nhở Mị đang liều lĩnh xông về phía Eva.
Tuy rằng nhìn qua giống như bị nỗi phẫn nộ làm lý trí như hôn mê, nhưng Mị cũng không phải kẻ ngu ngốc. Không cần Minh Diệu nhắc nhở, nàng cũng có thể phân biệt ra được công kích của đối thủ có bao nhiêu uy lực. Trước kia lúc còn ở nhà cũng bị một kích đơn giản này làm nàng bị đánh bay ra khỏi cửa sổ, lâm vào trong hôn mê. Vì vậy Mị vội vàng hóa thành một đoàn ảnh tử, nháy mắt chui tọt vào trong ảnh tử bên dưới mặt đất.
Quang mang thoạt nhìn vô hại giống như tia la de năng lượng cao đâm xuyên qua sàn nhà cùng vách tường, lưu lại vô số lỗ thủng. Minh Diệu nỗ lực điều chỉnh lại thân thể của chính mình, lợi dụng khe hở giữa màn hào quang xuyên qua, nhưng quang mang đáng sợ kia vẫn lưu lại ba lỗ thủng trên chiếc áo khoác còn mang theo một ít dấu vết cháy đen, phảng phất như bị axit ăn mòn.
Trước khi hào quang kịp bắn đến, Mị đã sớm trốn khỏi phạm vi bao phủ của nó. Đối với Ảnh Mị bộ tộc mà nói, tốc độ di động trong ảnh tử hơn xa trong không khí, lúc này nàng cũng đã đi tới trước mặt Eva.
- Trả lại cho ta, đưa thân thể mẹ ta trả lại cho ta...
Mị từ bên dưới ảnh tử của Eva chui ra, lúc này tay Eva còn chưa kịp buông xuống, nhìn qua tựa hồ không hề có chút phòng bị. Mục tiêu của Mị là cổ họng của Eva, cổ họng yếu ớt từng thuộc về mẫu thân của nàng.
Nguyên bản huyết quang trong ý liệu cũng không hề xuất hiện, thậm chí Mị cũng không cảm giác được bàn tay mình tiếp xúc cùng da thịt của đối phương. Ngón tay của nàng cách cổ họng của Eva chừng ba tấc thì ngừng lại, phảng phất như có một tầng vách tường vô hình ngăn chặn ngón tay nàng không cách nào đột phá.
- Ha ha, Yêu tộc hèn mọn, ngươi không có tư cách va chạm vào cơ thể của ta!
Eva mỉm cười phất tay, giống như xua đuổi ruồi bọ đáng ghét quanh thân thể của mình. Tay nàng ta duỗi thẳng cũng không đụng vào thân thể của Mị, nhưng Mị lại cảm giác mình giống như bị xe lửa tốc độ cao đụng thẳng vào người, thân thể bắn ngược ra ngoài. Liên tục đụng ngã vài bàn thực nghiệm, sau đó trượt hơn mười thước trên mặt đất rốt cục thân thể Mị mới nhờ vách tường ngăn cản mà ngừng lại.
- Hỗn đản, ngay cả chị vợ của ta cũng dám đánh!
Lúc này Minh Diệu đi tới trước mặt Eva, thanh kiếm trong tay nhắm ngay ánh mắt Eva đâm tới.
- Đã nói các ngươi...
Đối mặt thanh kiếm Minh Diệu đâm tới, Eva căn bản không hề để trong lòng. Lợi dụng ý nghĩa đối thủ không thể xúc phạm đến thân thể hiện tại của mình, sau đó lại đánh bại kẻ địch, loại công kích gần như nhục nhã làm cho nàng ta thích thú nhất. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy thanh kiếm của Minh Diệu sắp tiếp xúc tới thân thể của chính mình, trong lòng nàng ta đột nhiên nổi lên một cảm giác bất tường. Nàng liền tranh thủ ngửa đầu về phía sau, đồng thời cánh chim trắng đen vẫy mạnh, đem toàn thân bao phủ lại.
Thanh kiếm của Minh Diệu không hề bị ngăn cản trực tiếp xuyên qua cánh của Eva. Thân kiếm truyền tới xúc cảm khá mỏng manh, trong lòng Minh Diệu thở dài một hơi, xem ra lần này mình lợi dụng đối phương khinh thường dự định một kích giết chết cô ta cũng không được thành công. Chiêu thức đã dùng hết, Minh Diệu cũng không dám tiếp tục truy kích. Chân của hắn đá mạnh lên cánh của Eva bao bọc bên ngoài, lợi dụng cỗ lực lượng phản xung nhảy ngược về phía sau. Quả nhiên đúng như hắn sở liệu, ngay trong nháy mắt hắn vừa trốn tránh, cánh chim thật lớn kia mạnh mẽ mở ra, giống như sắc thép cứng rắn lưu lại hai vết vòng cung thật sâu trên mặt đất. Nếu như Minh Diệu tham lam truy kích, sẽ bị cánh chim đảo qua thân thể ít nhất cũng bị gãy vài đoạn xương trên người.
Trên mũi kiếm của Minh Diệu có chút ít vết máu, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng chứng minh lần này nhiều ít hắn cũng có chút thu hoạch.
- Ngươi...lại có thể...
Tay của Eva có chút run rẩy, chậm rãi giơ lên sờ vào gương mặt của mình. Cảm giác ấm áp, có máu tươi từ má trái của Eva chảy xuống. Miệng vết thương tuy rằng không lớn, nhưng lại làm trong lòng Eva tràn ngập nỗi phẫn nộ cùng sợ hãi. Eva đột nhiên nhớ tới trong trí nhớ của Adam, cũng là nam nhân này từng dùng thanh kiếm trong tay đánh bị thương thân thể của Adam. Đó là một thanh kiếm thật khủng bố, cơ hồ đã tương đương với loại thần khí của Adam thường dùng. Nhưng thanh kiếm kia hẳn là đã bị hủy diệt mới phải, vì sao còn nằm trong tay của nam nhân trước mặt?
- Thanh kiếm kia hẳn phải bị hủy diệt rồi mới đúng...
Thanh âm của Eva có chút run rẩy, bên trong không che giấu được cảm giác sợ hãi:
- Như thế nào sẽ...
- Ngươi nói vật này sao?
Minh Diệu cầm thanh kiếm trong tay vẽ ra một đóa kiếm hoa, động tác thật tao nhã tự tại:
- Thứ này nhà của ta có vài thanh, nếu như ngươi thích thì ta có thể tặng cho ngươi một ít để chơi đùa!
Mị từ dưới mặt đất bò lên, tuy rằng nhìn qua nàng có chút chật vật nhưng kỳ thật bị thương cũng không quá nghiêm trọng. Đây là sách lược mà nàng cùng Minh Diệu đã thương lượng được từ trước, bởi vì công kích của nàng không thể chân chính xúc phạm tới Eva, cho nên sẽ do nàng đến tiến hành gây rối quấy nhiễu tầm mắt của cô ta, sau đó đòn sát thủ chân chính sẽ là Hoài Tố trong tay Minh Diệu. Tuy rằng kế hoạch rất khá, nhưng không thành công cũng nằm trong dự liệu của hai người bọn họ. Mị cảm thấy có chút đáng tiếc, qua một lần chỉ sợ đối phương cũng sẽ không tiếp tục trúng bẫy, cuộc chiến còn lại chỉ sợ sẽ không thể dùng bất cứ kỹ xảo nào mà phải ngay mặt quyết đấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.