- Rốt cục là...
Cảnh sắc phía sau cửa đá làm Minh Diệu chấn động.
Ngay giữa trung ương thạch thất thật lớn là một động lớn, vực sâu không thấy đáy tối đen, mà ở trung ương vực sâu có một cột đá thô to, phát ra một ít ánh sáng kỳ quái.
- Để tôi giải thích với anh!
Lưu Thiên Minh chậm rãi bước tới hai bước đến phía sau Minh Diệu.
- Hiện tại, đi xuống đi!
- Anh nói tiếp đi...a...
Minh Diệu còn chưa kịp phản ứng, mông của hắn đã bị đá một cước, thân thể mất đi thăng bằng ngã xuống bên dưới vực sâu.
- A...ba...
Lưu Thiên Minh nghe được tiếng nước truyền lên sau khi Minh Diệu ngã xuống, hài lòng gật gật đầu.
- Đau đau đau đau đau chết tôi a hỗn đản, anh muốn mưu sát sao?
Minh Diệu giãy dụa đứng lên từ trong nước, nơi này tuy rằng rất cao, nhưng ở bên dưới có nước dâng tới tận ngực làm hòa hoãn xung đột, hơn nữa Minh Diệu lại có thể trạng cường hãn, cũng không có gì đáng trở ngại. Tay hắn mò được một vật thể hình cây gậy, cầm lên cẩn thận quan sát mới nhận ra đó là xương đùi của con người. Minh Diệu sờ sờ trong nước, phát hiện bên trong có không ít tàn cốt của người chết.
- Nghe đây tiểu tử!
Thanh âm của Lưu Thiên Minh từ phía trên truyền xuống:
- Nếu không phải thời gian cấp bách, ta sẽ không mang tiểu tử ngươi tới nơi đây. Nơi này là do năm xưa ta vô tình phát hiện được một nơi tu luyện thật tốt, vừa vặn thích hợp với tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413870/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.