- Ở trong trí nhớ của tôi hôm nay là ngày mà anh rời giường sớm nhất!
Nhìn thấy Minh Diệu đi ra khỏi phòng, Alie ngáp dài nói:
- Thời gian đã đến, tôi cũng cần đi ngủ!
- Đừng nha, tiểu Alie, chúng ta chơi thêm chốc lát nữa được không?
Thiên Tướng nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ bừng cầu xin nói:
- Tiếp tục một ván, chơi thêm một ván là được rồi!
- Không chơi nữa, kỹ thuật của anh quá kém!
Alie ném xuống bộ bài.
- Anh tổng cộng thiếu tôi hai mươi mốt thanh kẹo, bốn mươi hai quả dưa chuột cùng một trăm bốn mươi sáu quả cà, không thể quỵt nợ!
Nói xong cô bé ném lại Thiên Tướng với vẻ mặt uể oải cũng không quay đầu lại đi về phòng của mình.
- Hai người cùng nhau chơi bài cả đêm sao?
Minh Diệu kỳ quái hỏi.
- Phải đó, ha ha ha ha...Khó có cơ hội tìm được một thượng hạng tiểu la lỵ như thế, tuyệt đối không thể lãng phí.
Thiên Tướng hào sảng ngửa mặt lên trời cười dài nói:
- Nhưng chỉ là không nghĩ tới tôi lại thua cả đêm. Tiểu la lỵ hiện tại thật sự là quá lợi hại!
- Vậy Alie nói chuyện thanh kẹo dưa chuột gì đó là chuyện gì?
Minh Diệu vốn định nói Alie cũng không thể tính là tiểu la lỵ, nhưng nghĩ lại liền đem lời nói nuốt trở vào.
- Đương nhiên là vật dùng đặt cược thôi.
Thiên Tướng giải thích:
- Có chuyện gì không đúng sao? Chơi bài mà không có tiền đặt cược thì còn ý tứ gì?
- Không, tôi chỉ muốn hỏi, vì sao vật dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413868/chuong-600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.