- Chờ một chút, chờ một chút.
Hai tay Trần Lam đã thoát khỏi trói buộc, vội vã cởi tấm vải đen che mắt ra, nhưng khiến hắn ngoài ý muốn là sau khí hắn mở mắt, lại vẫn là một mảnh tối đen, so với tháo miếng vải đen ra căn bản là không có gì khác nhau.
- Con mắt của ta, sao lại không thấy gì?
- Sao? Ngươi mù à?
Nam nhân kia quay đầu lại, Trần Lam run rẩy. Trong bóng tối, một đôi con ngươi lục sắc đang ở cách đó không xa nhìn chằm chằm vào hắn.
- Không, không phải.
Trần Lam nhìn bốn phía, lấy thị lực của hắn ở trong mảnh hắc ám này chỉ có thể nhìn được con mắt phát ra hôi quang kia, cái khác đều không rõ.
- Ở đây không có ánh sáng, ta cái gì cũng không nhìn thấy, sao ăn được a?
- Thực phiền phức mà, nên mới nói nhân loại các ngươi thật sự rất không thuận tiện.
Nam nhân kia chửi bới.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Có thể cho ta một ngọn đèn hay không?
Trần Lam làm ra bộ dáng đau khổ cầu xin.
- Có chút ánh sáng...ít nhất...ta có thể an tâm một chút.
- Thực phiền phức...chờ chút.
Nam nhân nói xong, cặp mắt lục sắc biến mất trong bóng tối, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân đang rời đi.
- Hai tay được giải phóng, như vậy càng dễ dàng.
Trần Lam ở trong bóng tối sờ lên linh cụ trói buộc trên cổ tay. Tuy rằng vẫn rất chặt, nhưng cảm giác so với lúc trước đã lỏng hơn, thời gian dài nỗ lực thật không có uổng phí.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413852/chuong-584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.