- Bà mẹ nó, không thể nào, hắn sao mà làm được? Các tổ viên của tổ hành động đặc biệt chạy đến từ các hướng khác nhau cũng nhìn thấy một màn này, cũng cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Đồng bạn của mình đâm vào kết giới, bị kết giới đánh bật trở về, thiếu chút nữa đụng đến đầu rơi máu chảy, mà mục tiêu lại nhẹ nhõm xuyên qua kết giới, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi. - Tên này, trốn thoát rồi sao? - Còn nói nhảm, chạy nhanh bảo người bên ngoài triệt tiêu kết giới, chúng ta đuổi theo a. Đội trưởng tổ hành động đặc biệt bất chấp đầu còn chút choáng váng nói gấp. Dưới sự nhắc nhở của đội trưởng, thành viên của tổ hành động đặc biệt vội gọi điện thoại cho đồng bạn ở bên ngoài. Bởi vì chuyện này thật sự quá quỷ dị, đồng bạn chèo chống bên ngoài kết giới tựa hồ cũng không thể tưởng tượng nổi, liên tục xác nhận nhiều lần với hắn sau đó mới giải trừ phong tỏa. Kết quả lại khiến chậm hơn một chút, đợi đến lúc bọn hắn đi ra từ kết giới đã không còn bóng dáng Minh Diệu nữa. - Minh Diệu. Tiến vào chỗ ẩn thân, tiểu Nam liền trực tiếp nhào vào lòng Minh Diệu, khiến Diệp Tiểu Manh chỉ chậm một bước tương đối bất mãn. - Ta đã nói với ngươi ah, hôm nay ta vì chuyện của ngươi mà mệt chết đi được, ngươi phải đền bù tổn thất cho ta. - Xin ngươi, loại chuyện giả khóc thế này ngươi rất sở trường mà? Minh Diệu nhéo khuôn mặt phấn nộn của tiểu Nam, vừa cười vừa nói. - Giả khóc gạt người, giày vò người khác đều là sở trường của ngươi cả, đối với ngươi mà nói quá dễ dàng mà. - Ai nói vậy? Tiểu Nam bị vạch trần chân diện mục thẹn quá hóa giận nói. - Ta gần đây đều là một tiểu hài tử rất thành thật đáng yêu đơn thuần, nào có âm hiểm như ngươi nói chứ? - Được rồi, ngươi đơn thuần, ngươi ngây thơ…! Minh Diệu lại dùng sức nhéo một cái cười tủm tỉm để nàng xuống, quay đầu nói với Âu Phàm: - Thật xấu hổ ah, quán bar của ngươi có lẽ trong thời gian ngắn không thể buôn bán nữa rồi. - Không sao, dù gì bình thường cũng không có buôn bán mà. Âu phàm không để ý vừa cười vừa nói: - Bất quá ta rất kỳ quái, vì sao ngươi nhất định phải bộc lộ mình? Tiếp tục ẩn náu ở một nơi bí mật gần đó không được sao? - Ha ha, ta chính là muốn bạo lộ trước mặt Trần Lam, nhưng lại khiến hắn không bắt được ta. Minh Diệu vừa cười vừa nói: - Ta hiểu hắn rất rõ, chỉ sợ giờ hắn giận đến nổ phổi rồi. Chỉ cần chọc giận hắn, vậy thì sơ hở hắn lộ ra càng lớn, để chúng ta tìm được người nấp sau lưng giúp đỡ hắn. - Ừ, cái này, cho ngươi a! A Trạch đưa một tấm biên lai tới trước mặt Minh Diệu. - Đây là cái gì? Minh Diệu kỳ quái nhìn biên lai A Trạch đưa đến. - Hóa đơn nộp tiền điện thoại? Hóa đơn mua điện thoại? Đưa thứ này cho ta làm gì thế? - Nói nhảm, thứ này không đưa ngươi thì đưa ai? A Trạch lạnh như băng nói: - Thanh toán ah, đây đều là chủ ý của ngươi, tiền điện thoại và tiền gọi đương nhiên phải do ngươi thanh toán rồi? - Không phải chứ? Minh Diệu kinh ngạc nói: - Bảo ngươi giúp ta tìm mua máy nghe trộm, sao ngươi lại mang điện thoại về chứ. - Ngươi cho rằng máy nghe trộm dễ có lắm sao? Trên mạng bán đều là gạt người cả, căn bản không có tác dụng gì hết. A Trạch hừ lạnh nói: - Còn không thuận tiện bằng cách trực tiếp để di động bảo trì trạng thái trò chuyện, chỉ cần nộp phí gọi điện là được rồi. - Phế vật! Phế vật! Phế vật! Cả đám đều là phế vật! Cho dù ở cách hơn 10m cũng có thể nghe thấy tiếng gào thét như cuồng loạn của Trần Lam. Nhìn văn phòng một ngày trước mình vất vả lắm mới dọn dẹp xong lại khôi phục vẻ bừa bộn, thư ký chỉ có thể thở dài vô lực, giữ im lặng mặc cho Trần Lam tiếp tục phát tiết. Chỉ là khác với lúc trước, cũng không chỉ đơn thuần là phẫn nộ và phiền muộn, trong lòng Trần Lam còn nhiều hơn một thứ, là sợ hãi. Có thể thong dong thoát thân dưới sự bao vây của hơn ba mươi nhân viên nhân viên ngoại cần, thoát khỏi sự vây quét của thành viên đội hành động đặc biệt, dùng phương pháp không thể tưởng tượng nổi xuyên qua kết giới. Minh Diệu ở trước mặt hắn làm tất cả khiến hắn có một cảm giác sợ hãi không hiểu. Người hiện giờ hắn phải đối mặt, đã không phải là người mười năm trước bị đuổi ra khỏi nhà, đánh mất linh lực như chó nhà có tang, cũng không còn là Linh Năng Lực Giả cấp thấp không hề có tính uy hiếp nữa, trong lúc vô tình, Minh Diệu rõ ràng đã trưởng thành thành một cao thủ đỉnh tiêm, coi như so với hội trưởng lúc trước chỉ sợ cũng không kém là bao. Trần Lam rất sợ hãi, nếu để cho Minh Diệu cứ tiếp tục phát triển như vậy thì hắn sẽ trở thành một tồn tại đáng sợ cỡ nào chứ. - Ngươi nói cho ta biết, cả con đường đều bị kết giới phong tỏa, sao hắn có thể chạy thoát được. Trần Lam nắm chặt lấy cổ áo đội trưởng đội hành động đặc biệt, nổi giận đùng đùng chất vấn. - Có phải đám các ngươi cố ý để hắn thoát không? Bằng không thì sao hắn có thể thoát được. - Đối với việc này ta cũng không tưởng tượng nổi, hắn chính là ở trước mặt ta trực tiếp xuyên qua kết giới, tựa như tầng kết giới kia đối với hắn không hề tồn tại vậy. Đội trưởng tổ hành động đặc biệt cau mày, khẽ đẩy Trần Lam đang nắm chặt mình ra. Linh Năng Lực Giả có thể tiến vào tổ hành động đặc biệt cũng không phải là loại bèo trôi không gốc rễ, bọn hắn toàn bộ đều là hậu đại của một đại gia tộc nào đó, sau lưng bọn hắn có sự ủng hộ của gia tộc, đối với gia hỏa như Trần Lam bọn hắn căn bản không để vào mắt. Lúc trước khi hội trưởng còn sống có lẽ còn xem mặt mũi lão nhân cường đại kia mà khách khí với Trần Lam một chút, nhưng hiện giờ lão nhân cường đại đó đã chết, chỗ dựa sau lưng Trần Lam đã không còn, hơn nữa từ sau khi phụ thân Trần Lam, Trần Tùng Lâm không hiểu sao chết vào hơn mười năm trước, Trần gia sớm đã xuống dốc. Cho nên hiện giờ Trần Lam đối với bọn hắn chỉ là một con chó điên không có bối cảnh và năng lực, khiến người khác chán ghét. - Tất cả hành động đều dựa theo bố trí của ngươi mà tiến hành, nguyên nhân hành động thất bại lẽ ra ngươi phải tự xem lại bản thân, mà không phải là nổi giận với bọn ta. - Ngươi... Trần Lam nhất thời nghẹn lời, ngón tay run rẩy chỉ vào đội trưởng đội hành động đặc biệt cả buổi không nói nên lời. Hắn căn bản không có nghĩ đến lại bị cấp dưới trực tiếp phản bác, đây là chuyện cho đến giờ vẫn chưa từng xảy ra, hơn nữa quan trong nhất chính là, hắn căn bản không nghĩ ra lý do gì để biện bạch cả. Tất cả hành động đều dựa theo kế hoạch của hắn, hơn nữa theo như trong kế sách của Trần Lam thì xuất động nhiều người như vậy để vây quét Minh Diệu đã xem là đội hình tương đối xa xỉ rồi, bắt Minh Diệu trở về chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Phái ra tất cả mọi người, một là muốn gây áp lực cho Minh Diệu, muốn xem thử sau khi Minh Diệu nhìn thấy đội hình khổng lồ như thế sẽ có biểu lộ thế nào. Hai là để phòng ngừa vạn nhất, coi như người của Tần gia có đến hỗ trợ, cũng có thể một mẻ hốt gọn. Tuy nhiên không ngờ tới, kết quả cuối cùng lại thành ra như vậy. Coi như không có bất kỳ người nào trợ giúp, Minh Diệu qua lại tự nhiên trong vòng vây quét, trơ mắt ếch ra nhìn hắn thoát đi ngay dưới mắt của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]