Chương trước
Chương sau
Phong Tượng chậm rãi bước đi trên bãi cỏ. Nói thật, nàng xác thực không quen sử dụng hai chân bước đi, nàng quen dựa vào cơ bụng và bắp thịt co rút trên mặt đất trườn đi hơn. Nhưng điều này là không thể, hiện tại là xã hội con người làm chủ, nếu nàng muốn tự do hoạt động, chỉ có thể dựa vào hai chân mà nàng ghét nhất, nếu không rất có thể nàng sẽ trở thành tiêu bản nghiên cứu của tổ chức, hoặc là bị cắt miếng. Đương nhiên, còn có một khả năng, chính là bị tên nam nhân đang ngồi kia giết chết, được làm một công tích huyền diệu. Mặc dù nàng rất ghét sử dụng hai chân di động, đi đường rất không tự nhiên, thế nhưng vì hiện tại nàng đang sắm vai một người phụ nữ mang bầu, vì vậy cũng không khiến mọi người chú ý. Nàng ngẩng đầu nhìn lên chỗ cầu thang nơi ở của mục tiêu, lại nhìn tên nam nhân tràn đầy sát ý, trong nháy mắt đầu lưỡi muốn phun ra, nàng lại ngậm miệng lại. Thói quen cũ rất khó thay đổi, trên người tên nam nhân kia phát ra sát ý khiến nàng chỉ muốn tấn công hắn.
Nam nhân kia nhất định cũng là sát thủ giống như mình, nàng rất chắc chắn điều này.
Bởi vì nam nhân đó cũng giống như nàng, trên người lúc nào cũng có một mùi vị nguy hiểm, nói ra thị lực của nàng cũng không tốt, thính lực cũng rất kém, nhưng khứu giác của nàng lại rất nhạy cảm. Cho dù không cần thè lưỡi ra, cũng có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt. Tên nam nhân này đã giết rất nhiều người, nhưng nhất định không nhiều bằng ta. Nàng nghĩ thầm trong lòng, lợi dụng ngụy trang tới gần mục tiêu, sau đó lơ đãng rót nọc độc vào cổ mục tiêu, nhìn mục tiêu trong cơn tê dại dần dần ngừng thở. Phương thức ám sát tràn đầy mỹ cảm như vậy, nhưng lại kêu ta đi bắt cóc một tiểu cô nương. Cái này cũng quá vũ nhục ta. Ta là một sát thủ, không phải bọn bắt cóc, chuyện bắt cóc lừa gạt, tuyệt đối không phải sở trường của ta.
Oán giận thì oán giận, nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành. Nàng cũng biết, từ sau khi mình được nam nhân hèn mọn kia cứu, nam nhân kia cũng không yêu cầu nàng hồi báo cái gì. Cho dù kêu nàng đi giết người cũng được, hoặc là biến thành mỹ nữ loài người để hắn phát tiết cũng được, không có yêu cầu nào, con người không phải đều rất tham lam và ngu muội sao? Mặc dù hắn cũng được xem là con người. Nàng âm thầm oán giận, cảm giác này giống như sinh mệnh của mình đã không thuộc về mình, khiến nàng rất khó chịu, sau khi hoàn thành công tác này, ta và hắn coi như thanh toán xong. Phong Tượng thầm nghĩ trong lòng. Mặc dù cũng không phải mình sở trường công việc giết người, nhưng bản lĩnh ngụy trang cũng không tồi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, ta sẽ được tự do.
Chỉ có điều nhiệm vụ lần này cũng không thuận lợi như nàng tưởng tượng. Không chỉ có mục tiêu không ở vị trí mà hắn nên ở, hơn nữa còn có thêm một đối thủ. Nam nhân này tràn đầy sát khí, từ nhãn thần của hắn có thể nhìn ra, hắn có cùng mục tiêu với mình. Hơn nữa, nàng xác định, nếu sau khi giải quyết xong mục tiêu, nam nhân này cũng không ngại diệt sát thêm mình. Chỉ cần nhìn ánh mắt hắn là có thể nhận ra, nếu không phải công tác vốn có vẫn chưa hoàn thành, nam nhân này sớm đã ra tay với nàng.
A, thật đáng ghét, tại sao lại kêu ta đi làm chuyện này. Không phải chỉ là tiểu cô nương thôi sao? Tùy tiện tốn chút tiền tìm mấy tên tiểu lưu manh, hoặc là tay chân xã hội đen, không phải có thể dễ dàng đối phó sao? Tại sao lại kêu một sát thủ như ta đến làm chuyện này? Tại sao mục tiêu không ngoan ngoãn ở nhà, thuận lợi để ta mang đi, sẽ không chết người cũng sẽ không bị thương gì cả. Đó không phải rất tốt sao? Tại sao phải để ta gặp phải đồng hành cướp bát cơm của mình? Hơn nữa người đồng hành này tựa hồ có địch ý rất cường liệt đối với mình. Tại sao ta phải hóa trang thành phụ nữ mang thai?
Nếu mục tiêu đào tẩu, người phụ nữ mang thai sải bước đuổi theo phía sau không phải rất kỳ quái sao? A, nam nhân kia lại nhìn qua, tên đáng ghét, ngươi bớt nhìn thì sẽ chết sao?
Đúng lúc này, một nữ hài buộc tóc đuôi ngựa từ trên lầu đi xuống.
Nàng tựa hồ đang chờ ai đó, đứng ở chỗ cầu thang, liên tục nhìn xung quanh.
- Chính là nàng, không sai.
Mặc dù thị lực của nàng cũng không đặc biệt tốt, thế nhưng vẫn có thể nhận ra nữ nhân này chính là mục tiêu mình phải bắt cóc. Mặc dù không biết nữ nhân này lên lầu lúc nào, nhưng nếu nàng xuống nhà thì đây chính là cơ hội trời cho. Nàng sải bước đi về phía nữ nhân buộc tóc đuôi ngựa, dáng vẻ đáng yêu, nhưng thân hình lại giống như một đứa bé trai. Khi đi qua trước mặt nam nhân tràn đầy sát ý, nàng còn cố ý để lộ một nụ cười về phía nam nhân này. Mục tiêu của ngươi là giết nữ hài này, còn ta chỉ cần bắt nàng đi là được. Hiện tại trong tiểu khu có nhiều người như vậy, ngươi không có cách nào động thủ trước mặt nhiều người, còn ta lại chỉ cần dùng lời nói là có thể, có thể động thủ cướp người trước đối phương. Nàng hơi đắc ý, cần tìm lý do gì đây? Đau đầu? Lạc đường? Hay là sắp sinh? Phong Tượng bắt đầu suy nghĩ làm thế nào lừa gạt nữ hài này. Xem ra nữ hài này rất ngây thơ, có vẻ dễ bị lừa, nàng cảm thấy không cần phí nhiều sức lực.
- Diệp Trọng, hiện tại ngươi cảm giác thế nào?
Trong sơn động âm u, Tần Khai bất lực ngồi dưới đất nói.
- Chưa chết, nhưng cũng không sai biệt lắm.
Diệp Trùng mở miệng nói. Bởi toàn bộ yêu lực đều phải dùng để áp chế con sâu trong cơ thể, hắn cũng chỉ có thể ngồi ở đó khổ sở chống đỡ, có thể mở miệng nói đã là rất tốt rồi.
- Muốn ta hỗ trợ không?
Giọng nam trầm thấp mở miệng nói.
- Mặc dù sẽ rất đau, nhưng ta nghĩ đối với ngươi mà nói có lẽ không là gì.
- Còn nhiều lời làm gì, động thủ đi.
Diệp Trọng gầm nhẹ nói.
- Ngươi không phải chờ tới thời khắc cuối cùng mới xuất hiện chứ?
- Đương nhiên, anh hùng luôn xuất hiện vào thời khắc cuối cùng, không phải sao?
Nam nhân kia đi tới phía sau Diệp Trọng.
- Chuẩn bị bắt đầu, kiên nhẫn một chút.
Diệp Trọng gật đầu. Nam nhân đặt một ngón tay lên chỗ lồi lên sau cổ Diệp Trọng, cẩn thận rót yêu lực của mình vào. Do yêu lực của hắn rất đặc biệt, cho nên đối với lượng yêu lực rót vào, cần phải vừa đúng, bằng không không chỉ giết chết con sâu kia, sợ rằng ngay cả cổ Diệp Trọng cũng bị đứt đoạn.
Diệp Trọng khẽ kêu một tiếng khó chịu. Chỗ lồi lên trên cổ hắn đột nhiên bạo liệt, da thịt liên thông trong cơ thể đều bị con sâu kia phá thành mảnh nhỏ, vết thương nhìn qua tương đối khủng khiếp, trên cổ huyết nhục lẫn lộn, da thịt nứt toạc, máu từ vết thương chảy ra, phun lên thạch bích, nhuộm hồng cả bộ lông ngân sắc của hắn.
- Thân thể bị hao tổn tương đối nghiêm trọng. Xem ra ngươi phải nghỉ ngơi một thời gian tương đối dài mới có thể khôi phục.
Nam nhân kia nói tiếp.
- Nhưng ít nhất có thể giữ lại cái mạng, không phải sao?
- Người này là...
Tần Khai nhìn nam nhân ăn mặc quái dị, cau mày nói.
- Là bằng hữu của ngươi sao?
- A, được rồi. Tên gia hỏa này lúc nào cũng thích làm ra vẻ kỳ quái.
Diệp Trọng vừa xử lý thương thế của mình vừa nói.
- Nhưng trước đó cũng giúp ta không ít.
- Nhưng vì sao?
Biểu tình của Tần Khai có chút quái dị.
- Lại ăn mặc như vậy?
Trong sơn động tuy rằng âm u, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng của nam nhân này. Thân thể cường tráng, cao to, tản ra yêu khí cường đại. Chỉ có điều hắn lại mặc một bộ y phục rất kỳ quái, tương tự như y phục thủy thủ của học sinh Nhật Bản, thoạt nhìn bộ y phục có vẻ quá chật, lộ ra bắp thịt cuồn cuộn. Ở chỗ cổ áo, lộ ra một túm lông ngực màu đen. Dưới chiếc váy ngắn đầy gợi cảm là đôi chân tráng kiện, điều khiến Tần Khai nhìn không rõ nhất là, mái tóc dài màu vàng của hắn được búi thành hai túm, nhìn qua rất quái dị.
- Ta đại diện cho ánh trăng, tiêu diệt ngươi.
Nam nhân quái dị làm một loạt các động tác khó hiểu, lớn tiếng nói những lời Tần Khai nghe không hiểu. Mặc dù tên gia hỏa này nhìn qua rất lợi hại, nhưng rất đáng tiếc là mất trí. Tần Khai thầm nghĩ trong lòng.
- Đừng để ý đến tên điên này.
Vết thương của Diệp Trọng không còn chảy máu nữa nhưng vẫn rất yếu ớt.
- Hiện tại ngươi thế nào rồi?
- Không tốt lắm.
Tần Khai lắc đầu.
- Loại phương pháp trực tiếp vẽ trận pháp lên trên người, lợi dụng cơ thể làm vật môi giới thật sự tiêu hao quá lớn. Ta nghĩ trong thời gian dài ta không thể sử dụng linh lực được rồi.
- Ta cũng vậy.
Diệp Trọng thở dài.
- Con sâu kia phá hủy cơ thể ta quá ghê gớm, ta cũng cần thời gian nghỉ ngơi tương đối dài. Trong thời gian ngắn xem ra không có cách nào động thủ với người khác.
- Không ngờ sự tình lại biến thành như vậy.
Tần Khai cau mày nói.
- Phải nghĩ cách thông báo cho Tiểu Diệu, kêu hắn chuẩn bị.
- Giao cho hắn đi.
Diệp Trọng vị nam nhân vẫn đang bày ra các hành động kỳ quái.
- Kêu hắn đi thông báo cho Tiểu Manh và Minh Diệu.
- Ta sao?
Nam nhân quái dị chỉ vào mũi mình, ủy khuất nói.
- Nhưng hôm nay là Trung thu, ta phải nghỉ ngơi.
- Đi thôi.
Diệp Trọng phất tay.
- Hôm nay ánh trăng rất tròn, vừa vặn thích hợp cho ngươi biến thân.
- Nói cũng phải.
Nam nhân quái dị gật đầu, rất nhanh xoay người rời khỏi sơn động.
- Lần sau tìm người giúp đỡ có thể tìm người bình thường một chút được không?
Cơ bắp trên mặt Tần Khai không ngừng co quắp, lúc này hắn mới biết cảm giác đau đớn như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.