Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, An Thanh vẫn chạy theo Minh Diệu ra ngoài khu lâm viên. Nhưng bốn người bọn họ chạy không được bao lâu liền thấy một nam nhân áo trắng đeo kính gọng vàng đang đứng ở giữa đường, tựa hồ đang chờ bọn họ chạy đến.
- Không cần đi tìm, bọn hắn đều đã biến mất.
Thanh âm nam nhân áo trắng cất lên, Minh Diệu nhìn lại, là Lưu Thiên Minh.
- A, sư ca, anh cũng ở đây sao!
Diệp Tiểu Manh cười híp mắt vẫy vẫy tay với Lưu Thiên Minh.
- Biến mất?
Minh Diệu hỏi lại:
- Bỏ chạy? Có người thả ra sao? Là người nào đánh vỡ kết giới thả bọn hắn?
- Không biết!
Lưu Thiên Minh lắc đầu:
- Tôi cũng bị gạt một lần. Vừa rồi đột nhiên có hơn chục người bị lây nhiễm nhào tới vây quanh tôi, nhưng lại không công kích mà chỉ dây dưa với tôi. Đợi khi tôi giải quyết sạch bọn hắn lại phát hiện toàn bộ người bị lây nhiễm đều đã biến mất không còn nhìn thấy. Không nhìn thấy dù chỉ là một ảnh tử! Đối với máu cảm giác của tôi sẽ không sai, hiện tại nơi này không có một người bị lây nhiễm nào!
- Làm sao có thể?
Minh Diệu cau mày nói:
- Không nói chuyện gì khác, tính số lượng sinh viên không bị lây nhiễm ít nhất cũng khoảng một phần tư sinh viên đi, vậy cũng phải ngoài ngàn người. Làm sao có thể trong chớp mắt lại chạy hết được?
- Không phải chạy ra ngoài!
Lưu Thiên Minh lắc lắc đầu:
- Là biến mất, hiểu không? Biến mất. Toàn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413775/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.