Chương trước
Chương sau
- Các ngươi lựa chọn nhìn thấy đồng bạn của mình bị ta từ từ bóp chết sao?
Quỷ Yêu nhìn thấy A Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đứng ở phía xa nói nhỏ cũng không dám lại gần, cười đắc ý:
- Lựa chọn không sai, ít nhất như vậy đồng bạn của các ngươi có thể tiếp tục sống trên thế giới này lâu hơn một chút, tuy rằng cũng không kéo dài được bao nhiêu thời gian, ha ha ha ha...
Nói xong lớn tiếng cười, thân thể run nhè nhẹ, nhìn qua thật vui vẻ.
- Còn nhớ được báo cáo của người nhìn thấy không?
Thanh âm thật nhỏ rơi vào trong tai Diệp Tiểu Manh, hai mắt nàng đột nhiên tỏa sáng.
- Nhớ rõ.
A Trạch trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Diệp Tiểu Manh, bởi vì nàng cũng nhìn thấy tia hi vọng.
- Cô có nắm chắc không?
- Không có.
Diệp Tiểu Manh lắc đầu:
- Nhưng việc này là một món đồ duy nhất không hợp với thân phận Quỷ Yêu, chúng ta đánh cuộc một phen.
- Được.
A Trạch gật đầu:
- Cơ hội chỉ có một lần!
Nàng thu hồi băng kiếm trên tay, khoanh tay trước ngực.
- Nè, ta còn có một việc muốn hỏi ngươi.
Diệp Tiểu Manh nhìn Quỷ Yêu lớn tiếng nói:
- Vừa rồi ngươi nói xác suất nữ nhân thức tỉnh là có ý gì?
- Ta sẽ không nói cho ngươi biết, cái gì cũng sẽ không nói cho ngươi biết.
Quỷ Yêu dùng thanh âm bén nhọn của nó rít lên:
- Không cần tiếp tục uổng phí tâm cơ. Ngươi sẽ không lấy được thứ gì ở chỗ của ta!
- Vậy thì không nhất định.
Diệp Tiểu Manh nở nụ cười. Nàng cảm thấy A Trạch đã hoàn toàn chuẩn bị xong.
- Dù cho ngươi không nói gì cả, ít nhất chúng ta có thể làm rụng ngươi!
- Xử lý ta? Ha ha...
Quỷ Yêu lại dùng âm thanh chói tai cười lên ha hả:
- Chờ ta...
- Phong!
Ngay khi Quỷ Yêu còn đang cười ha hả, hai tay A Trạch đã đẩy mạnh về phía trước. Một đạo phong mang thanh sắc phá xuyên không khí, trong nháy mắt bay tới trước người Quỷ Yêu, tốc độ phong mang thật sự là quá nhanh, Quỷ Yêu căn bản không kịp ứng phó, nhưng phong mang kia tựa hồ không được chuẩn xác, chỉ lướt sát qua bên chân Quỷ Yêu, nhưng không chân chính thương tổn được nó, sau khi chặt đứt một thân cây cỡ miệng chén lớn thì đã tiêu tán bên trong không khí.
- Các ngươi dám đánh lén ta?
Quỷ Yêu vừa kịp phản ứng liền giận dữ, hai tay của nó lại bóp chặt cổ An Thanh:
- Ta phải vặn gãy cổ cô ta, cho các ngươi...
Nhưng lời của Quỷ Yêu còn chưa nói hết, nó lại đột nhiên cảm giác thân thể của mình có chút không đúng. Linh lực trong cơ thể bắt đầu hỏng mất, linh lực như vỡ bờ đem thân thể của nó lôi kéo biến dạng.
- Băng...
Xâu chuỗi dưới cổ chân nó chợt rơi xuống bãi cỏ, linh tỏa xuyên trên xâu chuỗi vừa rơi xuống đất liền vỡ vụn ra, biến thành hai nửa.
Quỷ Yêu chợt thét lên thê lương chói tai, linh thể của nó chậm rãi bành trướng, tiếp theo mãnh liệt nổ tung ra, hóa thành một cỗ bụi mù tiêu tán bên trong không khí.
- Hô...
Diệp Tiểu Manh thở phào một hơi:
- Xem ra chúng ta đã đoán đúng!
- Một con Quỷ Yêu do linh lực cùng yêu lực tạo thành, trên chân lại mang theo một linh tỏa thật thể, đây cũng thật quá kỳ quái.
A Trạch nói:
- Cô hẳn là nên có chút tin tưởng đối với phán đoán của chính mình.
- Vạn nhất lỡ đoán sai sẽ hại chết An Thanh.
Trong lòng Diệp Tiểu Manh còn sợ hãi nói:
- Mau đi xem An Thanh thế nào đi.
- Không có việc gì, chỉ bị ngất đi thôi.
A Trạch ngồi xổm người xuống, kiểm tra An Thanh đã mất đi ý thức.
- Tôi truyền một ít linh lực cho nàng, một lát hẳn sẽ vô sự.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Tiểu Manh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Chuyện lần này thật sự kỳ quặc. Tuy rằng đã tiêu diệt Quỷ Yêu, nhưng nó lưu lại thật nhiều vấn đề. Rốt cục là do ai sai khiến nó đến trường học của chúng ta, hơn nữa là vì mục đích gì chúng ta vẫn chưa điều tra ra được.
- Ân, đây là một đại mê đề!
A Trạch gật đầu:
- Hơn nữa tôi thật để ý tới vừa rồi nó nhắc qua chuyện cái gì mà xác suất thức tỉnh của nữ nhân. Luôn cảm giác có điều gì đó không đúng!
- Đích thật là có điều không thích hợp!
Vừa rồi bởi vì tinh thần quá mức tập trung trong việc chiến đấu với Quỷ Yêu, Diệp Tiểu Manh cũng không cảm thấy được có điều gì không đúng. Nhưng hiện tại khi tinh thần nàng đã hoàn toàn trầm tĩnh lại thì chợt phát hiện, vườn trường hôm nay thật sự có chút không bình thường.
- Hôm nay trong trường học thật sự là quá yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy!
Trần Hạo nhìn gương mặt dữ tợn của lão tứ cùng dòng máu đang chảy từ miệng vết thương trên cánh tay, thân thể hắn bị lão tứ đè ép chặt chẽ không thể nhúc nhích, mà bàn tay kia của lão tứ lại vặn bung miệng của hắn ra, nhìn thấy dòng máu màu đỏ đen sắp chảy vào trong miệng của mình, Trần Hạo cũng đã bỏ qua chống cự, có lẽ làm như vậy thống khổ sẽ ít hơn một chút, trong lòng hắn thầm nghĩ.
Thanh âm một nữ nhân gầm lên giận dữ như xé rách trời cao, Trần Hạo cảm giác trên người chợt nhẹ đi, hắn kinh ngạc nhìn thấy không biết Anh Đào từ lúc nào đã đứng dậy, hơn nữa còn không chút tiếng động đi tới sau lưng lão tứ. Nàng nhân cơ hội khi toàn bộ lực chú ý của lão tứ đều đặt trên người Trần Hạo, liền nắm bắt lấy cổ hắn, dùng sức ném hắn ra ngoài.
- Anh Đào!
Trần Hạo nhìn thấy gương mặt gồ lên mạch máu xanh mét tái nhợt nhìn qua thật khủng bố của Anh Đào, không biết nên nói gì mới tốt.
- Đừng nhìn em, hiện tại em rất khó coi...
Anh Đào quay đầu sang nơi khác, chỉ để lại bóng lưng cho Trần Hạo.
- Làm sao có thể, ngươi rõ ràng vẫn chưa hoàn thành thức tỉnh, làm sao có thể tỉnh lại...
Lão tứ không hề có chút phòng bị bị Anh Đào ném ra thật xa, rơi mạnh trên mặt đất. Nhưng hắn lại như người không có việc gì xoay người đứng bật dậy, nhìn qua như không hề bị thương tổn, hắn càng thấy kinh ngạc chính là trạng thái hiện tại của Anh Đào. Tuy rằng hắn cũng không hiểu được quá trình thức tỉnh của nữ tính, nhưng hiện tại nhìn Anh Đào đã có được lực lượng, nhưng vẫn còn giữ nguyên ý thức tự chủ làm cho hắn vô cùng bất ngờ.
Nhưng Anh Đào cũng không nhàn rỗi đáp lời của hắn. Ngay khi lão tứ vừa bật dậy, Anh Đào đã nhào tới trước mặt hắn, dùng sức bắt lấy hắn, sau đó trực tiếp ném ra ngoài. Lần này Anh Đào dùng lực lượng càng lớn, trực tiếp ném lão tứ rời khỏi sân thượng.
Trần Hạo nghe được thanh âm “phác thông” trầm muộn, vội vàng đứng dậy đi tới bên lan can sân thượng nhìn xuống phía dưới. Từ sáu tầng lầu cao rơi xuống nhưng lão tứ cũng không ngã chết như người bình thường, mà giãy dụa thống khổ trên mặt đất, sau đó lại chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu dùng ánh mắt oán độc nhìn Trần Hạo trên sân thượng, khiến đáy lòng hắn rét run, Trần Hạo vội vàng rụt đầu trở về.
- Anh Đào!
Trần Hạo nhìn theo bóng lưng cô gái đang đứng bên cạnh lan can sân thượng, hắn không biết hiện tại mình phải nên làm thế nào. Lời của lão tứ đã được chứng thực, loại lây nhiễm này khác hẳn với trò chơi thây ma trong máy tính, người bị lây nhiễm cũng sẽ không hoàn toàn biến thành quái vật chỉ biết ăn thịt người mà không có tư tưởng. Hơn nữa vừa rồi Anh Đào đã cứu hắn, để cho hắn không phải bị lây nhiễm như nàng. Trong lòng hắn có chút do dự, không biết mình nên dùng loại thái độ nào đối đãi với cô gái thanh mai trúc mã lớn lên cùng mình, đối đãi với tình yêu mông lung giữa hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.