Trần Hạo kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lão tứ mang theo dáng tươi cười tà ác trên gương mặt, mà trên tay phải của hắn đang cầm một con dao trái cây sắc bén!
- Lão tứ, cậu đang nói cái gì?
Gương mặt Trần Hạo kinh ngạc nhìn vẻ mặt lão tứ đang lộ ra vẻ dữ tợn, đồng thời tay hắn chậm rãi mò mẫm ra sau lưng. Chỉ bất quá hắn lại bắt hụt tay, lúc này Trần Hạo mới nhớ tới cây gậy kim loại mình vẫn luôn cầm theo phòng thân cũng đã dùng để ngăn chặn tay cầm cánh cửa sắt trên sân thượng.
- Không cần giả ngốc, ngươi là người thông minh, ta rất rõ ràng!
Lão tứ nhếch miệng cười cười:
- Cho nên không cần tiếp theo theo ta chơi trò đổi đề tài để kéo dài thời gian!
- Ngươi bị lây bệnh từ lúc nào?
Trần Hạo chứng kiến tâm tư của mình đều bị vạch trần, thở dài một hơi:
- Ta căn bản không nhìn thấy ngươi có vết thương nào.
- Rất sớm!
Lão tứ cười nói:
- Tính ra ta cũng được xem như là nguyên lão đi. Kỳ thật nói cho đúng, người trong phòng ngủ chúng ta đều được xem như nguyên lão. Chẳng qua chỉ ngoại trừ ngươi mà thôi. Nếu không phải liên tục mấy buổi tối ngươi đều vắng mặt trong phòng ngủ, cũng không cần phải phiền phức như thế!
- Chẳng lẽ là ngươi...
- Cũng không khác biệt bao nhiêu đâu, nhưng không phải do ta.
Lão tứ nói:
- Ta là bị nhị bàn lây bệnh, hắn thuận tiện cũng lây bệnh cho lão đại!
- Quả thật là do nhị bàn!
Tuy trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413766/chuong-498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.