- Vậy sao? Tôi không cảm thấy như vậy!
A Trạch cười lạnh nói:
- Một chút linh lực dao động cũng không có, thật giống như đồ vật dùng lừa gạt tiền bạc mà thôi!
- Nói bậy, đây là do tôi đặc biệt lên núi cầu chủ trì trong chùa.
An Thanh không phục nói:
- Nên nhớ tôi bỏ thật nhiều tiền mới mua được mảnh ngọc này đó, không phải xin không đâu!
- Vậy sao? Như vậy chúc mừng cô!
A Trạch vẫn giữ dáng tươi cười trào phúng:
- Cô đã bị hòa thượng kia lừa gạt!
- Cô…bỏ đi, tôi không tranh luận với cô.
An Thanh biết nếu cùng a Trạch tiếp tục tranh cãi cũng sẽ không có kết quả gì, nàng liền chuyển mục tiêu là Diệp Tiểu Manh, mục tiêu của nàng vẫn luôn có lỗ tai mềm mại hơn, dễ dàng lừa gạt hơn.
- Tiểu Manh, lúc ấy chúng ta đã nói chuyện xong rồi mà, cô cũng không muốn thấy tôi biến thành trò cười của cả trường học đi?
- Thật xin lỗi, An Thanh.
Diệp Tiểu Manh thật áy náy nói:
- Tình huống lần này rất đặc thù, chúng tôi thật sự không nắm chắc có thể bảo hộ được cho cô, cho nên mới làm như vậy thôi.
- Sao cả cô cũng nói như vậy đây chứ!
An Thanh có chút ủ rũ, nàng thật không ngờ Diệp Tiểu Manh cũng có thái độ như thế. An Thanh đem ba lô đeo lên người, giận dỗi nói:
- Tôi mặc kệ, dù sao trước đó đã nói xong rồi, hiện tại sao có thể không chịu đây? Tôi nhất định phải đi!
- Sao con người của cô không biết phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413754/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.