Anh Đào đứng sau lưng gõ nhẹ lên đầu Trần Hạo liền lách mình tránh né, trên mặt lộ ra dáng tươi cười vì trò đùa dai của mình.
- Lại đang mơ mộng hão huyền sao!
Anh Đào vỗ mạnh lên vai Trần Hạo, chẳng qua vẻ giật mình như trong sự tưởng tượng của nàng cũng không hề phát sinh, Trần Hạo chỉ quay đầu nhìn nàng, liền đem đầu mình vùi vào trong cánh tay. Trong khoảnh khắc đó Anh Đào thấy được đôi mắt che kín tơ máu của Trần Hạo cùng gương mặt thật tái nhợt.
- Nè, anh đừng làm tôi sợ nha, anh làm sao vậy?
Anh Đào vội vàng ngồi xuống bên cạnh Trần Hạo.
- Có chỗ nào không thoải mái sao? Tôi đưa anh đến phòng y tế khám được không?
- Không cần, tôi không sao!
Trần Hạo lắc lắc đầu, chỉ đem mặt mình chôn vào trong hai bàn tay làm Anh Đào không hiểu hắn đang làm gì.
- Tôi chỉ muốn ngồi đây yên lặng một lát, tạm thời không có tâm tình chơi với cô!
- Sắc mặt của anh không được tốt lắm, không phải là bị cảm nắng chứ?
Anh Đào dùng tay che trán ngẩng lên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, ở loại thời tiết này mà vẫn ngồi dưới mặt trời, quả thật là tự ngược.
- Tôi đỡ anh qua bên bóng râm ngồi nghỉ ngơi?
- Không cần, tôi thích ngồi dưới ánh mặt trời.
Trần Hạo giống như trả lời câu hỏi của Anh Đào, lại giống như đang tự lẩm bẩm làu bàu:
- Như vậy sẽ thấy ấm áp hơn một chút.
- Anh có phải bị ngốc rớt rồi hay không, như vậy sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413732/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.