Chương trước
Chương sau
- Tổ trưởng, vì sao phải thí nghiệm với thành phẩm?
Thủ hạ nơm nớp lo sợ hỏi người phụ trách:
- Quá nguy hiểm đi? Dù sao lực lượng của thành phẩm cải tạo gien đủ giết chết một linh năng giả.
- Mệnh lệnh của tiến sĩ, chúng ta chỉ cần phục tùng, không cần biết vì cái gì!
Người phụ trách nhìn chằm chằm máy giám thị nói.
Thủ hạ không nói gì, chỉ yên lặng nhìn lên máy giám thị. Ở bên trong màn hình nam nhân tóc vàng đang từng bước ép sát, mà Minh Diệu tựa hồ không hề có chút lực đánh trả.
Mỗi một quyền mỗi một cước đều đánh thẳng vào những chỗ yếu hại của Minh Diệu. Rất rõ ràng mục đích của nam nhân này là muốn lấy đi tính mạng của Minh Diệu. Minh Diệu không ngừng di động vị trí của mình, tránh né công kích của nam nhân kia, ngẫu nhiên không thể trốn tránh hắn lại trực tiếp dùng cánh tay vận chuyển Kim Quyết để ngăn trở.
- Nam nhân này rất mạnh!
Minh Diệu vừa tránh né công kích của hắn, vừa thầm nghĩ trong lòng.
- Rất rõ ràng mục đích chế tạo ra người này chính là để làm một cỗ máy giết người đơn thuần mà thôi, mà không phải làm ra gien cải tạo cho nhân loại gì!
Bên trong phòng điều khiển, thủ hạ kia nhìn thấy Minh Diệu bị nam nhân tóc vàng dồn tới góc tường, không khỏi cảm giác người này nhất định đã đắc tội ai đó trong phòng thí nghiệm.
- À…
Thủ hạ ngẩng đầu nhìn lên người phụ trách hỏi:
- Hiện tại cần dừng lại cuộc thí nghiệm không?
- Không cần!
Người phụ trách thoáng do dự, mở miệng nói:
- Tiếp tục!
- Tiếp tục?
Thủ hạ có chút kinh ngạc nói:
- Nhưng nếu như còn tiếp tục, người bị phái tới làm thí nghiệm chỉ sợ là…
- Dù là bị tươi sống đánh chết cũng không được dừng thí nghiệm!
Người phụ trách thở mạnh một hơi:
- Đây là mệnh lệnh của tiến sĩ Gabi!
- Mệnh lệnh!
Thủ hạ không khỏi cảm thấy rét lạnh khắp toàn thân, hắn thật cẩn thận mở miệng hỏi:
- Người kia có phải đã đắc tội với ai đó…
- Tôi cũng không biết!
Người phụ trách nhìn cảnh tượng trong màn ảnh, cũng có chút do dự. Loại người cải tạo gien thành phẩm đã hoàn toàn bất đồng với những kẻ nghiên cứu trước kia. Có lẽ những thành phẩm vừa mới chế tạo ra này đã không thể hình dung bọn hắn là con người, chuẩn xác mà nói càng giống như một cỗ máy móc, một cỗ máy móc chuyên môn dùng để giết người.
- Uy, anh chơi có đủ chưa?
Chứng kiến Minh Diệu chỉ một mực tránh né mà không đánh trả, Mị ẩn trong lòng hắn có cảm giác tức nghẹn khó chịu lên tiếng:
- Có phải anh có khuynh hướng thích bị ngược hay không chứ, rõ ràng có thể thoải mái giết rụng tên này mà anh cứ để cho hắn đánh lâu như vậy. Nếu như anh còn tiếp tục không chịu đánh trả thì để cho tôi tới đi, chỉ một thoáng là cho đầu hắn thêm cái động!
- Là do cô bảo tôi giả vờ làm bảo an, tôi chỉ muốn giả vờ cho giống một chút thôi!
Minh Diệu vừa ngăn cản người kia công kích vừa thoải mái nói:
- Cô có gặp qua có linh năng giả nào chỉ dùng một quyền đã xử lý rụng một quái vật thế này, lại ăn no rửng mỡ chạy tới địa phương nơi đây làm bảo an cho người ta hay không?
Tuy rằng thế công của người cải tạo kia thật mãnh liệt, nhưng đối với Minh Diệu lại không tạo thành được uy hiếp gì. Đừng nói Minh Diệu vẫn một mực di chuyển bước chân của mình, né tránh công kích của người cải tạo làm cho hắn liên tục đánh vào khoảng không, cho dù Minh Diệu có đứng nguyên tại chỗ để cho hắn đánh, với lực lượng của người cải tạo kia cũng không thể đánh xuyên qua tầng phòng hộ Kim Quyết do linh lực tạo thành.
- Loại nam nhân như anh quả thật là chán ghét!
Mị có chút phát điên nói:
- Làm cái sự tình gì cũng dây dưa dựng lên kế hoạch suốt nửa ngày, khi đánh cũng đòi phải hiểu rõ hoàn toàn thực lực của đối thủ rồi mới chịu ra tay, quả thật cùng một đức hạnh như cha tôi. Sinh hoạt chung một chỗ với loại nam nhân như anh tôi nhất định sẽ bị nổi điên. Thật không biết bao năm qua Tiểu Manh làm sao mà chịu đựng nổi!
- Đó là bởi vì tôi vẫn phải sắm vai như cha của Tiểu Manh!
Minh Diệu tức giận nói:
- Cô cho rằng ở trong nhà nuôi dưỡng một ngụy la lỵ là một việc dễ dàng hay sao? Đó là phải tiêu tiền. Cha của cô đem Tiểu Manh ném tới nhà tôi suốt mười mấy năm, lại không đưa cho tôi một đồng nào để làm phí tổn, nếu tôi không đem mọi việc lên kế hoạch đàng hoàng thì cả hai chúng tôi đều sẽ bị đói chết!
- Không nghe, không nghe, không nghe!
Mị căn bản không thèm nghe Minh Diệu giải thích, ở trong lòng Minh Diệu lớn tiếng hô:
- Tóm lại anh mau nhanh giải quyết con rối chán ghét này lập tức, bằng không tôi sẽ giúp anh thu phục!
- Được được được, biết rồi, cô thành thật ở yên trong đó đi!
Minh Diệu có chút bất đắc dĩ nói:
- Không tới lúc vạn bất đắc dĩ cô đừng có đi ra, phải nhớ hiện tại cô chính là vũ khí bí mật của tôi đó!
- Người này…thật sự không tệ!
Chứng kiến Minh Diệu lại tránh thoát công kích của người cải tạo, thuận tiện lách khỏi trong góc, thủ hạ cảm thán nói:
- Lại có thể duy trì thời gian lâu như vậy, tôi nhớ lần trước đội trưởng đội bảo an không phải đã nói hắn nhiều nhất chỉ chống đỡ được vài phút sao? Người kia tuy rằng một mực né tránh, nhưng người cải tạo đã công kích hắn suốt hai mươi phút thời gian, nhìn hắn vẫn còn dư thừa lực lượng!
- Ân, ra lệnh cho người cải tạo, giải trừ giới hạn!
Người phụ trách gật đầu nói.
- Giải…giải trừ giới hạn?
Thủ hạ há hốc miệng, nhìn nhìn người phụ trách, tiếp theo nhỏ giọng than thở:
- Người kia có phải đã ngủ với lão bà của tiến sĩ hay không đây, nên mới rơi xuống loại kết cục này đi?
- Bảo anh làm thì anh cứ làm ngay đi, vô nghĩa nhiều làm gì!
Người phụ trách cười nói:
- Anh có nghe nói qua tiến sĩ Gabi thích đàn bà sao?
- Điều này cũng đúng!
Thủ hạ bĩu môi nói:
- Tiến sĩ không có thời gian tiến hành trò vận động giới tính kia, ngoại trừ thực nghiệm chính là thực nghiệm!
Thủ hạ ấn xuống nút điều khiển, ánh mắt nhìn Minh Diệu với vẻ thương hại lẫn đồng tình, ánh mắt kia giống như đang nhìn vào một người chết.
- Chết tiệt, ồn chết người!
Đột nhiên Mị ở trong lòng Minh Diệu lớn tiếng kêu lên:
- Lỗ tai sắp bị điếc rụng mất!
- Cô làm sao vậy?
Minh Diệu có chút kỳ quái, cho dù thanh âm va chạm giữa hắn vào người cải tạo có ồn ào, nhưng cũng không đến mức khiến cho Mị có phản ứng lớn như thế.
- Trên đỉnh đầu, trên đỉnh đầu của anh có máy phát âm ba!
Mị lớn tiếng hô:
- Phát ra âm thanh thật chói tai!
- Tôi lại không có nghe được thanh âm gì a?
Minh Diệu kỳ quái hỏi.
- Thứ này dùng lỗ tai của nhân loại là nghe không được!
Mị ở trong lòng Minh Diệu nói:
- Là loại thanh âm mà tai của nhân loại như anh không bắt giữ được, nhưng tôi có thể nghe được đến, thật chói tai, chấn tai tới mức tôi muốn điếc luôn a!
Minh Diệu còn chưa kịp trả lời, lại phát hiện được nam nhân tóc vàng vẫn luôn theo đuổi hắn công kích đột nhiên dừng bước, thống khổ bịt lấy lỗ tai, quỳ sụp dưới mặt đất.
- Lỗ tai của người cải tạo cũng nghe được sao?
Minh Diệu nhìn thấy gương mặt thống khổ vặn vẹo của người kia, tự nhủ:
- Chẳng lẽ là…
__________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.