Chương trước
Chương sau
đọc truyện mới nhất tại truyệnyy_com
Khóe mắt thoáng nhìn, Minh Diệu nhìn thấy được một bộ bản đồ treo trên vách tường hành lang. Bản đồ này rõ ràng dành riêng cho những nghiên cứu viên mới gia nhập vào phòng thí nghiệm chưa lâu. Dù sao nơi này rất lớn, muốn ở trong thời gian ngắn hiểu rõ được mỗi căn phòng dùng để làm gì là chuyện không thể nào. Minh Diệu từ trên bản đồ tìm được phòng phân phối, nằm ở vị trí lệch sang bên, mà vị trí hiện tại của hắn lại ở ngay cửa thang máy, cách nơi đó khá xa.
Muốn từ trên hành lang đi tới phòng phân phối mà không bị người phát hiện nhìn qua tựa hồ không khả năng. Hành lang nơi này những nhân viên mặc áo dài trắng như Minh Diệu cũng rất ít, đại bộ phận đều là bảo an. Hơn nữa những nhân viên kia hoàn toàn không có ai mang theo khẩu trang. Minh Diệu không dám bảo đảm với gương mặt lạ hoắc của mình nghênh ngang đi trên hành lang sẽ không làm cho những bảo an kia chú ý.
- Nếu như thật sự không được đành phải đánh ngất hai bảo an, từ trên người họ đoạt lấy hai trang bị che chắn cho xong!
Minh Diệu có chút buồn bực tự nhủ:
- Công việc lẻn vào trộm cắp thế này đúng là buồn bực, chẳng thà trực tiếp giết vào cho nhanh!
Nhưng đây chỉ là lời than thở mà thôi, Minh Diệu không dám nắm chắc ở dưới tình huống linh lực trong cơ thể bị quấy nhiễu mà có thể đánh ngã được bảo an của tầng hai này. Dù sao những người kia đều là linh năng giả, đều có được lực lượng mà người bình thường không sao tưởng tượng nổi. Có lẽ Minh Diệu có thể đánh ngã được vài người, nhưng tầng này rõ ràng không chỉ có vài bảo an mà thôi.
- Xem ra lại phải dùng biện pháp cũ nữa rồi!
Minh Diệu còn đang cảm thấy u sầu, trong lúc vô tình hắn lại nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu. Nếu khu vực này nằm dưới lòng đất, như vậy nhất định phải được trang bị hệ thống thông gió. Nếu như là loại thông gió cỡ như tầng bên trên lúc hắn cùng Mị tiến vào, có thể từ trong đó chui qua.
Minh Diệu bước lên đứng trên bàn, nhẹ nhàng nhấc lên trần nhà bên trên.
- Vận khí không tệ!
Minh Diệu nhíu mày, sau khi mở ra ba mảnh thạch cao trần nhà, rốt cục Minh Diệu đã tìm được lỗ thông gió. Tuy rằng hẹp hòi nhưng so với dáng người gầy gò của Minh Diệu vẫn miễn cưỡng có thể thông qua.
Minh Diệu cũng không vội vã chui vào lỗ thông gió, mà cẩn thận quan sát bản đồ treo ngoài hành lang, chặt chẽ ghi nhớ bản đồ vào trong lòng. Tuy lỗ thông gió có thể chui vào, nhưng tuyệt đối không thể từ bên trong xoay người trở lại, nếu như đi lầm đường sẽ vô cùng phiền toái.
Xác nhận lại mình đã ghi tạc bản đồ vào trong lòng, Minh Diệu liền chui vào ống thông gió trên trần nhà, sau khi đi vào còn thuận tay gắn lại thạch cao trên trần, chỉ cần không quan sát kỹ lưỡng tuyệt đối sẽ không phát hiện trần nhà từng bị người mở ra.
Bên trong ống thông gió cũng không quá bẩn, nhưng luôn có cỗ hương vị vô cùng kỳ quái. Loại hương vị này thật giống như khi trời nóng có thật nhiều nam nhân tụ tập cùng nhau chơi bóng rổ, vô số mùi mồ hôi hòa lẫn chung một chỗ, lại còn có cả mùi máu tươi trộn lẫn bên trong. Tuy rằng không tới mức làm người ta nôn ra, nhưng tuyệt đối là không dễ ngửi, Minh Diệu cau mày chậm rãi bò tới phía trước.
Dựa theo bản đồ ghi tạc trong đầu, Minh Diệu bò qua mấy ngã rẽ, nếu như hắn không nhớ lầm, nơi này hẳn là trung tâm của tầng này. Ngẫu nhiên lại nghe được tiếng kêu thảm thiết cùng thanh âm trách mắng truyền tới trong lỗ tai Minh Diệu. Loại tiếng kêu thảm thiết kia thật thê thảm như một người sống sờ sờ bị chém đứt một cánh tay, Minh Diệu thật sự không dám tưởng tượng nơi này đang tiến hành loại thực nghiệm gì.
Càng đi vào khu trung tâm, tiếng kêu thảm thiết lại càng lớn. Minh Diệu dọc theo ống thông gió bò đi tới, loại thanh âm kia giống như cố ý quấy nhiễu tâm tình của hắn, vang lên bên tai không dứt.
- Phía trước có ánh sáng?
Minh Diệu vừa rẽ sang một chỗ ngoặt, phát hiện ở phía trước có lối ra không lớn lắm. Mà thanh âm tiếng kêu thảm thiết kia là từ lỗ thông gió này truyền tới.
- Rốt cục lại là thực nghiệm dạng gì đây?
Mặc dù Minh Diệu biết nơi này tiến hành thực nghiệm trong cơ thể người, nhưng hắn thật không ngờ lại có tiếng kêu thảm thiết khủng bố như vậy xuất hiện. Hắn tràn đầy tò mò hướng lỗ thông gió kia bò tới.
Từ trong lỗ thông gió nhìn xuống, bởi vì lỗ thông gió có lưới chắn, nên chiếu rọi lên mặt Minh Diệu lại là bóng đen. Minh Diệu căn bản không cách nào dám tin tưởng một màn mình vừa nhìn thấy, tất cả chuyện bên dưới tựa hồ chỉ có thể xuất hiện bên trong phim điện ảnh khủng bố kinh dị mới có thể thấy được.
Mười mấy đại hán trần truồng đứng bên trong phòng thí nghiệm lớn, có người da đen cũng có người da trắng. Nhưng ánh mắt mỗi người đều chết lặng, diễn cảm cứng ngắc. Trên mặt đất ngay trước mặt họ đang có một thi thể trần truồng đang nằm, cỗ thi thể kia khô héo chẳng khác gì những xác ướp Ai Cập trong Kim Tự Tháp, ngăm đen khô héo ghê rợn.
- Khiêng ra ngoài đi!
Bên dưới có một nam nhân mặc áo khoác dài màu trắng thực nghiệm nói:
- Gần đây vật thí nghiệm càng ngày càng kém, là bởi vì nguyên nhân những tên ở dưới tầng ba sửa đổi phối phương hay sao?
Nghe được mệnh lệnh của thực nghiệm viên kia, hai người mặc đồ phòng hộ đi tới trước cỗ thi thể, cả hai giống như đang xách lên thi thể của một động vật khô héo biến thành đen thui ném vào trong một xe đẩy, ở bên trong xe đẩy kia đã có vài cỗ thi thể như thế.
- Kế tiếp!
Thực nghiệm viên hướng một đại hán trần truồng vẫy vẫy tay, đại hán xếp hàng trước nhất nghe được mệnh lệnh đờ đẫn cất bước đi tới.
Tên thực nghiệm viên kia từ trên bàn bên cạnh cầm lên một ống chích chứa chất lỏng màu xanh biếc tiêm vào bên trong thân thể đại hán.
Chất lỏng kia vừa tiêm vào trong thân thể đại hán được vài giây sau, nguyên gương mặt diễn cảm chết lặng đột nhiên lộ ra vẻ thống khổ, hắn há to miệng lại không kêu ra được bất kỳ thanh âm nào, thân thể vì thống khổ mà quỳ sụp trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy lên. Minh Diệu gần như có thể dùng mắt thường thấy rõ bên dưới làn da của đại hán đang không ngừng trồi sụt lên, giống như bên trong thân thể có vô số con sâu hay côn trùng đang chui tới chui lui bên trong da thịt của hắn!
Chất lỏng màu xanh biếc sau thoáng chốc đã cướp đi tính mạng người kia. Cũng giống như cỗ thi thể khô héo mà Minh Diệu nhìn thấy trước đó, một nam nhân thân hình cường tráng chỉ trong ba mươi giây ngắn ngủi đã chậm rãi bị héo rút thành một khối thây khô.
- Lại thất bại lần nữa!
Tên thực nghiệm viên chứng kiến một màn khiến người ta rét lạnh cả người nhưng chỉ làm ra vẻ thất vọng lắc đầu:
- Khiêng đi, kế tiếp!
Hai tên mặc đồ phòng hộ lại đi tới đem cỗ thi thể mà mới một phút trước vẫn còn sống nguyên vẹn khỏe mạnh giống như rác rưởi vứt vào bên trong xe đẩy để bên cạnh.
Rốt cục Minh Diệu cũng đã biết cỗ mùi vị mà mình ngửi được bên trong ống thông gió cùng tiếng kêu thảm thiết kia rốt cục là như thế nào. Độc vật màu xanh biếc kia sau khi bị tiêm vào cơ thể con người tựa hồ sẽ tạo ra sự thống khổ cực lớn, vừa rồi trước vài giây đồng hồ đại hán kia chết đi, làn da không ngừng chảy ra mồ hôi ướt đẫm, bởi vì quá mức thống khổ mà phát ra tiếng tru tê tâm liệt phế, cho đến cuối cùng Minh Diệu rõ ràng nhìn thấy bởi vì quá thống khổ mà đại hán kia cào cấu toàn bộ da thịt của mình, chỉ vì cố gắng muốn bứt ra thứ độc vật bên trong thân thể.
__________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.