- Hắc, Jack, cà phê của tôi đâu? Khi quay trở về phòng thí nghiệm, đồng bạn nhìn thấy hai tay hắn trống trơn có chút ngạc nhiên hỏi. - A, tôi quên mất! Không muốn cho đồng bạn biết chuyện mình bị một nam nhân sỗ sàng, Jack vội nói: - Anh tự đến phòng nghỉ lấy đi, thuận tiện giúp tôi lấy một chiếc áo thực nghiệm sạch sẽ, áo của tôi bị dính cà phê dơ rồi! Không giúp mình mang về cà phê thì thôi, ngược lại còn yêu cầu mình giúp hắn đi lấy cái áo sạch, đồng bạn có chút bất mãn than thở vài câu rời khỏi ghế. - Bắt đầu làm việc, bắt đầu làm việc… Chuyện vừa xảy ra làm trong lòng Jack có chút khó chịu, hắn đem toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào công tác, suy nghĩ có lẽ nhờ vậy có thể làm cho mình quên mất cảm giác không thoải mái vừa rồi. - Hắc, anh biết không, tôi vừa mới nghe được một người bạn bên tổ hai nói một tin tức. Thanh âm đồng bạn truyền tới tai Jack. - Hắn nói tổ trưởng cũ của hắn cùng số năm trong tổ của họ lại chơi trò cơ lão, thật sự là có thú! - Có gì đáng kỳ quái đâu, chẳng lẽ anh không biết tổ trưởng tổ sáu cũng là dân đồng tính sao? Một đồng bạn khác đối với loại chuyện này cũng không thèm để ý. - Công việc của tổ hai nhiều hơn của chúng ta rất nhiều, áp lực nặng, dùng loại phương pháp này đến giải quyết áp lực công tác là chuyện rất bình thường, ai bảo nữ nhân trong phòng thí nghiệm không có bao nhiêu người, hơn nữa đều chỉ làm việc trong hạ tầng làm chi đây? - Hoàn hảo tổ trưởng của chúng ta không phải! Jack thầm nghĩ: - Nếu điều mình tới tổ sáu, thật đúng là chuyện rối rắm a. Nghe nói tổ sáu đều là tinh anh, là tổ có khả năng được điều động tiến vào tầng thí nghiệm tiếp theo nhiều nhất. Đến tột cùng là muốn bảo trụ cây hoa cúc hay muốn thăng chức…là một điều rất khó lựa chọn! … - Ra vẻ Ẩn Thân Phù cũng không có tác dụng. Minh Diệu giật khẩu trang hô hấp chút hơi lạnh, tự nhủ: - Vừa rồi không tìm được đồ vật đặc thù gì trên người tên kia, chẳng lẽ loại trang bị che chắn này chỉ có bảo vệ mới được trang bị hay sao? Vừa rồi Minh Diệu nhân cơ hội lau chùi áo dính cà phê cho người kia, cũng thừa dịp sờ tới sờ lui trên người hắn. Khi Minh Diệu đi ra khỏi phòng thay quần áo, vì muốn bảo hiểm nên cũng dán Ẩn Thân Phù bên trong quần áo lót của mình, tuy rằng hắn cũng suy đoán được có lẽ Ẩn Thân Phù cũng không có tác dụng, vì thế khi người kia chào hỏi hắn, đã làm hắn hoảng sợ nhảy dựng. Chứng kiến người kia đưa qua ly cà phê, Minh Diệu chợt động linh cơ cố ý làm như không cẩn thận đem cà phê vẩy dính lên áo hắn. Sau đó giả vờ như muốn trợ giúp hắn lau chùi áo, mà nhân cơ hội sờ soạng trên người hắn vài lần. Chỉ là thật sự làm Minh Diệu thất vọng, hắn cũng không tìm được trang bị đặc thù gì trên người tên kia. Xem ra loại trang bị che chắn quấy nhiễu linh lực cũng không được phát tới trong tay những thực nghiệm viên bình thường nọ. Dù sao linh lực bên trong cơ thể họ rất ít, thậm chí là không chút đáng kể. Vì vậy loại trang bị quấy nhiễu linh lực đối với người thường mà nói cũng không có được bao nhiêu tác dụng. Ngược lại những người có linh lực hoặc yêu lực dồi dào như Minh Diệu cùng Mị lại bị ảnh hưởng khá lớn. Đeo lại khẩu trang một lần nữa, Minh Diệu lại làm ra vẻ như đang đi tản bộ chậm rãi đi trên hành lang. Tầng này đề phòng cũng không quá sâm nghiêm, ít nhất cho tới bây giờ Minh Diệu cũng không nhìn thấy có bảo vệ tuần tra bên trong hành lang, tựa hồ biện pháp giám thị an toàn của tầng này chính là dựa vào máy giám thị phòng ngừa mà thôi. Khu vực phòng thí nghiệm thật sự rất lớn. Minh Diệu chậm rãi đi tới trên hành lang, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua mỗi căn phòng thí nghiệm khi đi ngang qua. Tầng này tựa hồ chỉ đơn thuần cho phương tiện bên ngoài, hắn chứng kiến trong mỗi gian phòng đều chỉ có vài thực nghiệm viên mặc áo dài trắng đang không ngừng sửa sang các loại tài liệu, ngẫu nhiên sẽ có vài người đang tiến hành thực nghiệm, nhưng chỉ d đơn thuần đêm dược vật nào đó tiêm vào bên trong thân thể chuột bạch, sau đó lại tiến hành làm bản ghi chép lại. Minh Diệu cũng không chứng kiến được có thực nghiệm gì liên quan tới cơ thể con người ở trong dãy tầng này. Ra vẻ thực nghiệm nhân thể cơ mật chỉ có những nhân viên ở mấy tầng bên dưới nữa mới có thể tiếp xúc được đến. Ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy có mấy thực nghiệm viên cũng mặc áo dài trắng như Minh Diệu đang đi tản bộ trên hành lang. Nhìn qua hẳn là vì ở trong phòng thí nghiệm thời gian quá dài nên quá mệt nhọc, muốn đi ra ngoài tản bộ nghỉ ngơi thư giãn. Bởi vì những thực nghiệm viên kia cũng có vài người còn mang theo khẩu trang, cho nên cũng không thể rõ ràng phân biệt ra được ai là ai. Ngẫu nhiên cũng sẽ có người đi ngang qua hành lang chào hỏi với Minh Diệu. Đi tới cuối hành lang, rốt cục Minh Diệu cũng đã tìm được đồ vật mà mình muốn tìm. Đây là một thang máy, ở nơi cửa có trang bị được dùng sử dụng nhận thẻ. Minh Diệu đem tấm thẻ của mình lướt qua màn hình trên máy, bên trong máy sáng lên đèn đỏ. Đồng thời trên màn hình cho thấy dòng chữ “cấp bậc không đủ”. đọc truyện mới nhất tại truyệnyy_com - Xem ra tấm thẻ này chỉ có thể đi được tới đây! Minh Diệu có chút bất đắc dĩ đem tấm thẻ cài lên ngực. - Nếu như muốn tiếp tục đi tới, phải cần tấm thẻ cao cấp hơn mới được! Chẳng lẽ cả phòng thí nghiệm lớn đến như vậy, lại không có một tên quản lý hay người chịu trách nhiệm gì hay sao chứ? Có lẽ bên trong này có thể tìm được thứ gì đó hữu dụng đi! Minh Diệu ôm ý nghĩ này bắt đầu tìm kiếm từng phòng trên hành lang. Một tầng này ngoại trừ phòng thí nghiệm, đại bộ phận các căn phòng đều cùng loại như phòng khách sạn. Đây là chỗ ngủ chuyên cung cấp cho thực nghiệm viên có chỗ nghỉ ngơi, nhưng đại bộ phận đều trống không, cũng không có ai ở lại. - Hắc, ông anh, hình như đã đi nhầm phòng rồi đi! Minh Diệu đẩy ra một cửa phòng nghỉ, liền phát hiện bên trong đã có người. Đây là một người đàn ông da trắng, cũng mặc thực nghiệm phục, nhưng không đeo khẩu trang. Nhìn gối mền hỗn độn trên giường thì có thể thấy được khi Minh Diệu tiến vào người kia cũng đang ngủ. - A, thật xin lỗi! Minh Diệu đi ra khỏi phòng, giả vờ nhìn dãy số trên cửa, lại đi vào phòng nói: - Không phải đâu, nơi này lẽ ra là phòng của tôi a? - Làm sao biết đây, đây là phòng của tôi, từ lúc tôi mới gia nhập phòng thí nghiệm thì đã phân cho tôi rồi! Người da trắng kia nói: - Nhưng hình như tôi chưa từng gặp qua anh, anh thuộc tổ mấy vậy? - A, tôi chỉ mới tới, anh chưa từng gặp qua là chuyện bình thường. Minh Diệu nói tiếp: - Tôi làm công tác ghi chép đơn giản bên tổ thực nghiệm sinh vật, vừa mới gia nhập vào phòng thí nghiệm! - Tổ thực nghiệm sinh vật sao? Vậy anh hẳn là người của tổ sáu đi! Người da trắng kia có chút uể oải: - Phòng nghỉ của tổ các anh không phải ở đầu bên kia sao, sao lại chạy tới chỗ này của chúng tôi? - Tôi chỉ mới tới không lâu, cho nên không quen thuộc nơi này, đi một lúc đã bị lạc đường. Minh Diệu trấn định nói: - Nơi này là của các anh sao? Thật hao tổn tâm tr, tôi còn tưởng rằng nơi này là khu nghỉ ngơi của tổ chúng tôi. Xem ra thật sự là tôi đã lầm, thật ngại quá! __________________
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]