Chương trước
Chương sau
- Ngày hôm qua khi tôi đến đây, còn chưa có thứ này a!
Mị có chút kinh ngạc nói:
- Tuy rằng tôi luôn dùng trạng thái ảnh tử tiến hành điều tra, nhưng nếu như ngày hôm qua đã có thứ này, tôi không thể nào không nhìn thấy. Bởi vì dù sao hôm qua khi trời sắp tối đen còn có hai người khiêng thi thể từ trong phòng thí nghiệm đi ra chôn vào bên trong khu rừng cây kia. Tôi cũng không có nhìn thấy bọn hắn tiếp xúc với cạm bẫy này!
- Nếu nói như vậy loại cạm bẫy này hẳn là sau khi cô rời khỏi hôm qua mới được trang bị ở nơi này.
Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:
- Rất rõ ràng cạm bẫy này là chuyên dùng đối phó với những người có khả năng đi xuyên qua đám lính đánh thuê cùng máy dò xét nhiệt năng với giám thị tới lối vào phòng thí nghiệm nơi này!
- Cắt, thứ này chỉ có hữu hiệu đối với loại đồ đần như anh thôi, với tôi mà nói không hề có chút tác dụng nào!
Mị có chút khinh thường nói:
- Ở trạng thái ảnh tử, tôi làm sao lại đụng tới thứ này được!
- Ha ha, việc này còn không nhất định!
Minh Diệu có chút hăng hái quan sát sợi dây thép nhỏ xíu kia. Sợi dây còn nhỏ hơn cả sợi tóc, hơn nữa nếu như quan sát kỹ còn có thể nhìn thấy được có lưu quang ẩn hiện. Rất rõ ràng sợi dây thép này được đặc biệt gia tăng thêm linh lực thành linh khí. Vật này tuyệt đối không chỉ đơn giản là cạm bẫy mà thôi, một đầu khác bị chôn vào trong đất, bên dưới đất nhất định phải chôn giấu địa lôi linh năng linh tinh nào đó. Cho dù là Mị giẫm phải, chỉ sợ không cẩn thận cũng sẽ chạm tới cạm bẫy. Dù sao bên trên dây thép có gia trì linh lực, có thể sinh ra phản ứng đối với những gì có chứa chấp năng lượng, mà yêu lực của Mị cũng được xem là một loại năng lượng.
- Nhưng đem cạm bẫy bố trí ngay trong này, chẳng lẽ sẽ không sợ làm ngộ thương người một nhà sao?
Mị có chút không giải thích được nói.
- Dù người của bọn hắn cần đi qua, chỉ sợ cũng sẽ rất nguy hiểm đi. Dù sao loại dây thép này thật sự quá khó phát hiện…
- Có hai loại khả năng!
Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:
- Thứ nhất chúng ta bị phát hiện cho nên họ cố ý thiết hạ cạm bẫy tại đây muốn chúng ta tự chui vào!
- Không thể nào đâu!
Mị lắc đầu:
- Nếu như họ đã phát hiện ra chúng ta, ở rừng cây đã tiến hành ngăn chặn chúng ta rồi, không khả năng cho phép chúng ta đi tới tận nơi này!
- Nếu như vậy khả năng thứ hai là cạm bẫy này vốn không cần phân biệt địch ta.
Minh Diệu nói:
- Người bố trí cạm bẫy cũng không phải đơn thuần muốn chúng ta cắn câu mà thôi, rất có thể cũng có ý tứ xuống tay với phòng thí nghiệm!
- Nói như vậy hẳn là cùng chung một mục đích với chúng ta hay sao?
Mị nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không đúng, nếu bị người trong phòng thí nghiệm giẫm trúng cạm bẫy, như vậy không phải sẽ làm kinh động cảnh vệ chạy đến hay sao? Cứ như vậy không phải sẽ rất khó lẻn đi vào trong sao?
- Hoặc là người kia cũng không phải muốn lẻn vào trong phòng thí nghiệm!
Minh Diệu nói tiếp:
- Mục đích của hắn càng giống như chỉ muốn giết người mà thôi!
Minh Diệu thật cẩn thận vạch mặt đất ra hai bên, quả nhiên vạch được một lúc, ngón tay Minh Diệu liền đụng phải vật gì đó giống như bằng thép. Mà trên vật kia lại có một cơ quan, theo ánh đèn đỏ lóe ra, đồ vật này hẳn phải là một quả địa lôi.
- Ra vẻ là một quả địa lôi quân dụng bình thường, không giống như là linh năng vũ khí!
Minh Diệu cẩn thận quan sát quả địa lôi chôn giấu bên dưới đất.
Dùng dây thép chứa linh lực làm kíp nổ, mà bên dưới lại sử dụng địa lôi quân dụng bình thường, Minh Diệu thật sự có chút không hiểu được. Cạm bẫy này tựa hồ vì đối phó linh năng giả mà bố trí. Nhưng lại đi sử dụng loại chất nổ bình thường của nhân loại. Người bố trí cạm bẫy này rốt cục lại có mục đích thế nào, Minh Diệu cũng không hiểu được rõ ràng. Hơn nữa làm cho hắn cảm giác thêm kỳ quái đó là linh lực gia trì trên sợi dây thép có cảm giác vô cùng quen thuộc, tựa hồ có chút giống như linh lực bên trong cơ thể hắn.
- Bất kể nói như thế nào, không gỡ ra cạm bẫy này xem ra là không thể đi tới!
Minh Diệu lấy ra một phù chú màu vàng trong túi.
- Anh muốn làm gì?
Mị có chút kỳ quái nhìn Minh Diệu:
- Anh đừng nói với tôi rằng anh cũng biết cách gỡ địa lôi đi?
- Ha ha, vật này tôi thật sự là không biết!
Minh Diệu cười cười:
- Nhưng nếu chỉ đơn thuần làm cho nó đừng phát nổ, tôi nghĩ tôi còn có thể làm được!
Nguyên lý bộc phát của địa lôi nói trắng ra là thông qua phương thức tiếp xúc mà tiến hành kíp nổ. Thông qua uy lực nổ mạnh mà phát huy ra lực sát thương. Nhưng chỉ cần không để cho nó nổ ra, như vậy vật này cũng vô hại như một hòn đá đơn thuần. Trong miệng Minh Diệu lẩm nhẩm vài câu, đem phù chú dán lên trên quả địa lôi kia.
Thật giống như vừa được dung hợp, phù chú màu vàng giống như biến thành chất lỏng chậm rãi mở rộng ra, đem cả quả địa lôi bao vây bên trong. Chỉ trong vài giây đồng hồ cả quả địa lôi đều được bao bọc thành một tầng kim sắc.
- Đây không phải là phương pháp mà anh vừa sử dụng tránh né máy dò xét nhiệt năng hay sao?
Mị tỉnh ngộ nói:
- Không nghĩ tới loại pháp thuật này còn có thể thi triển ở vật thể khác ngoài thân thể của anh nữa.
- Ha ha, kỳ thật đạo lý đều là giống nhau thôi, bất đồng duy nhất là đối tượng thi triển!
Minh Diệu cười cười, trực tiếp cắt đứt sợi dây thép kíp nổ địa lôi, đem quả địa lôi cầm lên trong tay như một món đồ chơi.
- Nếu như muốn thi triển Kim Quyết ở vật thể khác, đơn giản là cần dùng một trương phù chú làm vật dẫn mới được!
Quả địa lôi bị Kim Quyết hoàn toàn bao phủ đã mất đi sự uy hiếp vốn có. Cả quả địa lôi đều bị linh lực cứng rắn bao phủ, vật này hiện tại cho dù có giẫm lên trên cũng không cách nào nổ tung. Dù sao thuộc tính Kim Quyết là cứng rắn nhất bên trong Ngũ Hành Thuật, trừ phi có được lực lượng cực đại, nếu không thật khó thể đem tầng bao vây bên ngoài phá hỏng.
- Cẩn thận!
Ngay khi Minh Diệu không chút để ý lo đùa giỡn quả địa lôi trong tay mình, Mị đột nhiên hét lớn một tiếng, đẩy mạnh Minh Diệu sang một bên, sau đó tự mình hóa thành một đoàn ảnh tử màu đen nhanh chóng chui xuống đất. Ngay khi Minh Diệu còn đang sững sờ, vỏ cây bên cạnh hắn chợt nổ tung ra, đánh thẳng vào mặt hắn đau điếng. Minh Diệu vội vàng ẩn vào mặt sau thân cây, ngay địa phương hắn vừa đứng thẳng lập tức bị hiện lên vết đạn thật sâu.
- Có tay súng bắn tỉa? Chúng ta bị phát hiện sao?
Minh Diệu có cảm giác vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, tim đập cực nhanh. Ngay trong nháy mắt vừa rồi hắn căn bản không hề cảm giác được có người nhắm súng bắn thẳng vào mình. Là một linh năng giả, đây là chuyện không thể nào xảy ra. Linh lực vốn có thể tăng lên ngũ giác của một người trong phạm vi lớn, nếu như bị nhắm bắn, loại sát khí phát ra trong lơ đãng tuyệt đối không khả năng giấu diếm được cảm giác của Minh Diệu, mà trong nháy mắt vừa rồi Minh Diệu lại không hề có cảm giác.
- Ở phương hướng năm giờ của anh!
Mị hóa thành ảnh tử hiện lên nửa đầu trong bóng của Minh Diệu, nói:
- Tên này thật đáng sợ, tôi cũng chỉ có thể cảm giác được ngay lúc hắn vừa nổ súng mới cảm nhận được có nguy hiểm tồn tại. Nếu còn kém nửa giây, tôi nghĩ đầu của anh nhất định sẽ biến thành một đống thật ghê tởm!
__________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.