Chương trước
Chương sau
- Như vậy chúng ta hướng bên trái đi một chút thử xem!
Từ Mẫn cũng không quay đầu lại, liền dẫn đầu đi về thông đạo bên trái.
- Di? Chị Từ Mẫn, chúng ta không phải muốn đi tìm Bối Lạp tính sổ hay sao?
Diệp Tiểu Manh đi theo phía sau Từ Mẫn, kỳ quái nói:
- Đi bên trái để làm chi?
- Chị có dự cảm Bối Lạp đang ở thông đạo bên trái!
Từ Mẫn cũng không quay đầu lại hồi đáp.
Nếu Từ Mẫn đã nói như vậy, Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch cũng không quá mức để ý, đi theo sau lưng Từ Mẫn vào sâu bên trong thông đạo. Nhưng cả hai nàng đều không chứng kiến trong ánh mắt của Từ Mẫn có một tia âm ảnh kín đáo hiện lên mà không ai chú ý.
Đi được vài phút, Từ Mẫn đang đi phía trước lại đột nhiên dừng lại, Diệp Tiểu Manh đang đi phía sau nàng cũng không cảm thấy, lập tức đánh vào ngay mông nàng, mũi nhỏ liền bị chấn động đau điếng.
- Vì sao lại đột nhiên dừng lại a!
Diệp Tiểu Manh xoa xoa lỗ mũi có chút nhói đau oán trách nói:
- Cũng không chịu nói trước một tiếng!
- Hư, đừng nói chuyện. Nghe được tiếng ca không?
Từ Mẫn nói:
- Từ phía trên truyền đến!
- Hẳn là tiếng hát của Khả Khả!
Diệp Tiểu Manh nghiêng tai lắng nghe, khẳng định nói. Thanh âm của Khả Khả thật đặc biệt, vừa nghe liền có thể nhận ra.
- Nơi này hẳn là thông đạo đi thông phòng của Khả Khả đi?
A Trạch nói:
- Chúng ta cần lui về không?
- Không cần!
Từ Mẫn lắc đầu nói:
- Trực tiếp từ nơi này đi ra ngoài. Nếu Bối Lạp là yêu quái, như vậy Khả Khả nhất định cũng là yêu quái. Chân của Khả Khả có vấn đề, cho nên sẽ không chạy nhanh. Chỉ cần chúng ta bắt được Khả Khả, không cần lo lắng Bối Lạp sẽ không hiện thân!
- Di? Chị Từ Mẫn, làm như vậy tựa hồ có chút…
Diệp Tiểu Manh đứng phía sau Từ Mẫn có chút khó xử nói.
- Đê tiện sao?
Từ Mẫn cười lạnh một tiếng:
- Khi họ giết người tại sao không nghĩ tới bọn họ dùng thủ đoạn càng đê tiện hơn nhiều?
Chân mày a Trạch hơi nhăn lại, trạng thái của Từ Mẫn có chút kỳ quái.
Từ sau khi giết chết đàn thủy hầu tử, a Trạch liền cảm giác được Từ Mẫn có điểm không đúng lắm, nhưng lại nói không ra lời rốt cục là kỳ lạ ở chỗ nào?
Ở trên người Từ Mẫn a Trạch cũng không cảm giác được có linh lực dao động kỳ lạ nào. Nếu như nói hành vi trước đó có chút thất thường là bởi vì bị thủy trùng của Bối Lạp làm ảnh hưởng, như vậy a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đã liên thủ bức con sâu kỳ lạ kia ra khỏi người Từ Mẫn, sẽ không còn có ảnh hưởng gì đối với nàng…A Trạch nhẹ nhàng lắc đầu, có lẽ do thần kinh của nàng đã quá mẫn cảm.
Tiếng hát kia càng ngày càng đến gần, ba người đã đi tới lối ra. Từ Mẫn thật cẩn thận ngẩng đầu đẩy ra nắp hầm, nhìn ra bên ngoài.
Căn phòng cũng không lớn lắm, nhưng lại bố trí rất ấm áp. Ở trong góc có một hồ lớn giống như trong phòng của Bối Lạp, bên trong đựng đầy nước, xem ra hẳn để Giao nhân dùng để ngủ. Ở bên cạnh đặt một con rối cá heo bằng plastic tràn ngập sức sống.
Cả căn phòng cũng giống như quán bar bên trên, được bố trí theo cảnh tượng như một mảnh hải dương. Từ trên trần nhà treo lủng lẳng những con hải mã, cùng vách tường được vẽ hình ảnh những đợt sóng mà lam cuồn cuộn, còn có ghế dựa được chế tạo từ san hô, làm cho người ta có cảm giác như đã lầm xông vào trong Long cung.
Có một cô gái có mái tóc đen dài điềm đạm đáng yêu đang ngồi trên một chiếc ghế bằng san hô đưa lưng về phía nắp hầm, hai tay đỡ lấy hai bên má, miệng ngâm nga ca khúc với ca từ vô cùng khó hiểu.
- Các ngươi tới rồi!
Ngay khi Từ Mẫn đang định đẩy ra nắp hầm đem Khả Khả chế phục, Khả Khả đột nhiên chợt dừng tiếng hát, quay đầu lại, trên gương mặt non nớt mang theo dáng tươi cười nhìn Từ Mẫn nói.
- Cô cũng biết chúng tôi sẽ đến?
Nếu như đã bị phát hiện, Từ Mẫn cũng không trốn tránh. Nàng đẩy nắp hầm bò lên, Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch cũng đi theo sau chui ra khỏi thông đạo.
- Đương nhiên!
Khả Khả mang trên mặt dáng tươi cười tự đắc:
- Bởi vì là ta gọi các ngươi tới!
Khả Khả lại như ngẫm nghĩ, tiếp tục nói:
- Hoặc là nói ta gọi ngươi tới, sau đó ngươi đem cả hai nàng dẫn theo tới đây đi!
- Ngươi…có ý tứ gì?
Từ Mẫn chau mày, đối mặt với cô gái có gương mặt thuần chân trước mặt, nàng lại cảm thấy có một cỗ cảm giác sợ hãi thật khó hiểu.
- Ngươi vẫn còn chưa hiểu hay sao?
Khả Khả cười nói:
- Ngươi vẫn mãi luôn nằm dưới sự khống chế của ta, vô luận là tư tưởng, động tác, hay nghe nhìn gì đó đều nằm dưới sự khống chế của ta!
- Nguyên lai là ngươi!
Từ Mẫn cực kỳ hoảng sợ. Nàng vốn cho rằng những hành vi thất thường của mình là bởi vì Bối Lạp làm ra, lại không nghĩ rằng nguyên lai hết thảy những chuyện này đều do Khả Khả đứng phía sau giở trò. Nàng vốn cho rằng con sâu quỷ quái trong thân thể mình đã bị a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh liên thủ bức bách ra ngoài, nhưng lại thật không ngờ nguyên lai bản thân mình vẫn còn nằm dưới sự khống chế của người khác?
- Tiếng hát, là do tiếng hát!
A Trạch đột nhiên tỉnh ngộ:
- Tiếng hát của Giao nhân là có thể khống chế tư tưởng của người khác!
- Tiếng hát của Giao nhân?
Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi.
- Còn nhớ được truyền thuyết Hy Lạp thần thoại của nữ yêu Nhét Nhâm hay không?
A Trạch đề phòng nhìn Khả Khả nói:
- Có được giọng hát như tiếng trời, thường dùng tiếng hát hấp dẫn những tàu thuyền qua lại trên biển khiến họ va phải đá ngầm chìm tàu, thuyền viên trở thành thực vật của Nhét Nhâm. Nhét Nhâm là con gái của Hà Thần Ai Khắc La Ách Tư, là yêu tinh xinh đẹp sinh ra từ trong máu của hắn. Bởi vì đấu âm nhạc với Mâu Tư Bỉ Tái bị thua mà bị hắn nhổ đi hai cánh, khiến cho cô ta không thể tiếp tục bay lượn. Sau khi mất đi đôi cánh Nhét Nhâm đành phải ở lại phụ cận ven biển, có khi sẽ biến ảo thành mỹ nhân ngư, dùng thiên phú âm nhạc của mình hấp dẫn những tàu thuyền qua lại khiến cho bọn họ gặp phải tai họa ngập đầu…
- Tại sao có thể như vậy?
Diệp Tiểu Manh cũng cực kỳ hoảng sợ:
- Chính là vì sao mỗi ngày Khả Khả vẫn ca hát trong quán rượu, rất nhiều người đều nghe được tiếng ca của nàng ta, a Trạch cô cũng nghe được, tôi cũng nghe được nhưng vì sao lại không có chuyện gì đây?
- Đại khái là do nàng có thể tùy tâm sở dục khống chế người mà nàng muốn khống chế đi.
A Trạch nói:
- Cho nên chỉ có chị Từ Mẫn bị khống chế!
- Ha ha, chỉ nói đúng được phân nửa!
Khả Khả cười nhìn Diệp Tiểu Manh nói:
- Kỳ thật ngày đó ngươi cũng cùng đi với Từ Mẫn, cho nên ta cũng đem ma lực tiếng ca mê hoặc ngươi!
- Di? Ta cũng bị khống chế sao?
Diệp Tiểu Manh vội vàng sờ sờ mặt mình:
- Tại sao ta lại không có cảm giác gì chứ?
- Ha ha, bởi vì ngươi không bị khống chế!
Khả Khả che miệng cười, như đang cười nhạo vẻ kích động của Diệp Tiểu Manh:
- Tiếng hát của ta chỉ có hữu hiệu đối với nhân loại!
- Nói vậy là có ý gì?
Diệp Tiểu Manh không hiểu ra sao, nàng nghe lời của Khả Khả cảm thấy vô cùng phức tạp:
- Như vậy ta có bị khống chế hay không bị khống chế đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.