Chương trước
Chương sau
Cửa ra vào lần này lại khác hẳn lần trước, lại xuất hiện ngay giữa không trung. A Trạch theo sau Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh từ trong thông đạo trượt đi ra.
- Phòng này dùng để làm gì vậy?
A Trạch nhìn quanh bốn phía nói:
- Địa phương trống trải đến như vậy, lại không có thứ gì là sao?
- Đích xác rất kỳ quái.
Từ Mẫn gật gật đầu:
- Nhưng bên trên lại có cửa sổ, tựa hồ là dùng để quan sát bên dưới!
- Chúng ta tốt nhất nên rời đi nơi này.
A Trạch đi vài bước dùng tay sờ sờ vách tường nói:
- Nơi này chỉ sợ không phải là nơi tốt. Nếu như em không đoán sai, bây giờ chúng ta đang đứng dưới đáy ao nhân tạo đi. Nơi này rất có thể là nơi họ dùng để chăn nuôi thủy hầu!
- Cái gì?
Từ Mẫn nghe được câu nói của a Trạch, cũng dùng tay sờ sờ vách tường. Quả nhiên là ướt, Từ Mẫn đột nhiên có cảm giác không hay, ba người họ tựa hồ là những con chuột bị người đặc biệt dồn tới bên trong bẫy rập.
- Cạch…
Một thanh âm vang lên, ba người cảm giác dưới chân tựa hồ vừa chấn động. Ngay khi ba người còn chưa kịp có phản ứng, sàn nhà dưới chân đã bắt đầu hoạt động. Ngay giữa phòng đột nhiên chậm rãi tách ra hai bên, ở giữa lộ ra mặt nước màu lam nổi lên bọt sóng.
- Oa, sàn nhà bị tách ra rồi!
Diệp Tiểu Manh vừa thối lui về phía sau vừa nói:
- Tại sao có thể như vậy?
- Không xong, mau lui về!
A Trạch hô lớn:
- Phía dưới nhất định là ao chăn nuôi thủy hầu tử, nếu như đều mở ra hết, ba người chúng ta ở trong nước không đấu lại thứ quỷ quái kia!
Từ Mẫn tập trung nhìn xuống, a Trạch nói thật không sai. Tuy rằng nhìn không thấy được rõ ràng nhưng vẫn có thể ước chừng thấy được có mấy bóng đen xuyên toa bên trong nước thật nhanh. Có thể khẳng định có được loại tốc độ này tuyệt đối không phải là cá kiểng đáng yêu nào đó.
A Trạch kéo tay Diệp Tiểu Manh, hướng cửa thông đạo mà ba người bị rơi ra chạy tới.
- Đông…
Một thanh âm vang lên, một mặt vách tường mạnh mẽ dâng lên khỏi mặt đất, chắn ngang đường chạy của ba người. Mặt vách tường chắn cao lên tới tận trần nhà, triệt để ngăn chặn đường lui của ba người.
- Tại sao lại như vậy chứ…
A Trạch dùng sức gõ mạnh lên mặt vách tường kia, quá rắn chắc. Nàng ngưng tụ băng kiếm hướng vách tường đâm tới, nhưng chỉ lưu lại được một vết cắt thật cạn trên vách tường.
- Thấy được bộ dáng của ta, các ngươi không thể đi được!
Thanh âm của Bối Lạp vang lên trên đỉnh đầu:
- Giao nhân không thể cho người khác chứng kiến hình dáng chân chính, đây là quy củ!
- Bối Lạp!
Từ Mẫn quay đầu nhìn lên, bên trên cửa sổ trên đỉnh đầu Bối Lạp vẫn trần trụi khoanh tay trước ngực đứng nơi đó nhìn xuống. Trong ánh mắt của cô ta giống như nhìn những con mồi bị rơi vào cạm bẫy.
- Từ Mẫn, ngươi làm cho ta cảm thấy thật sự thất vọng!
Trên gương mặt Bối Lạp vẫn mang theo dáng tươi cười như trước:
- Tuy rằng ta không biết ngươi làm cách nào bức ra được thủy trùng khỏi cơ thể, nhưng ngươi cũng đã cô phụ lòng kỳ vọng của ta đối với ngươi…
- Kỳ vọng? Kỳ vọng gì chứ?
Từ Mẫn phẫn nộ nói:
- Ngươi cho ta uống thứ đồ vật quỷ quái gì đó, khống chế tư tưởng cùng ý thức của ta, rốt cục ngươi lại có mục đích gì?
- Tư tưởng cùng ý thức?
Bối Lạp như sửng sốt:
- Ngươi có phải đã lầm rồi hay không? Ta chỉ có lòng tốt mới cho ngươi uống rượu thủy trùng. Ta chỉ là muốn cho ngươi có thể trở thành một thành viên trong chúng ta, cũng không có muốn khống chế ngươi a?
- Không phải đồ dùng khống chế tư tưởng hay sao?
Từ Mẫn sửng sốt, lời nói của Bối Lạp là có ý tứ gì? Nhưng từ sau đêm hôm đó hành vi của nàng đích xác là khác hẳn với ngày thường, nhưng nếu đã tới mức độ hiện tại, Bối Lạp cần gì lại không chịu thừa nhận.
- Bỏ đi, bất kể như thế nào ngươi cũng đã nhìn thấy được bản thể của ta, đuôi của ngư nhân không thể để cho nhân loại nhìn qua!
Bối Lạp nói:
- Cho nên mời các ngươi chết ở chỗ này đi!
Nói xong câu đó, Bối Lạp chậm rãi thối lui về phía sau, chậm rãi biến mất nơi cửa sổ.
- Chuyện này rốt cục là như thế nào vậy?
Từ Mẫn suy tư về lời nói vừa rồi của Bối Lạp, cảm giác như có điểm gì là lạ. Nhưng nạn nhân thứ tư chết cũng giống như thế, Bối Lạp căn bản không có lý do cần phải tiếp tục đôi chối chuyện mình đã làm, vì sao cô ta lại không chịu thừa nhận?
Nhưng tình trạng hiện tại đã không còn đủ thời gian cho nàng chậm rãi phân tích. Địa phương trống trên mặt đất càng lúc càng rút lại, a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh gắt gao dán chặt vào vách tường, tận lực tránh xa mặt nước thêm một chút, bởi vì nhìn mặt nước nhìn qua có vẻ thật bình tĩnh kia lại có thật nhiều bóng đen đại biểu cho tử vong đang không ngừng xuyên toa.
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…mau nghĩ biện pháp đi!
Diệp Tiểu Manh lôi kéo tay a Trạch, vội vàng nói:
- Một khi chúng ta bị chìm dưới nước, ở trong nước chúng ta đánh không lại mấy thứ quỷ quái kia!
- Trước tiên đem linh phù hộ mệnh cột vào cổ chân, ít nhất còn có thể kiên trì thêm một chút thời gian!
Tuy rằng trong lòng a Trạch cũng vô cùng sốt ruột, nhưng nàng vẫn cố gắng tận lực bảo trì bình tĩnh:
- Đường ra phía trước đã bị ngăn chặn, chúng ta chỉ còn cách tìm kiếm xem còn cửa ra vào nào khác nữa hay không. Chị Từ Mẫn, chị lập tức gọi điện thoại xem có thể tìm được người nào tới hỗ trợ hay không!
- Được!
Từ Mẫn gật gật đầu, lấy ra điện thoại di động gọi về dãy số của đồng sự trong cục cảnh sát. Nhưng điện thoại bên kia vang lên thật lâu vẫn không thấy có ai bắt máy.
A Trạch nhìn chung quanh căn phòng một chút, chung quanh đều là vách tường bị phong bế, con đường mà ba người tiến vào hiện tại cũng bị một mặt vách tường đột nhiên từ dưới mặt đất trồi lên ngăn chặn hoàn toàn. Hiện tại ba người đã bị vây kín bên trong một không gian phong bế không biết đã dùng tài liệu gì cấu tạo thành bốn mặt vách tường, mà địa phương duy nhất có thể đi ra được chỉ sợ cũng là cửa sổ mà khi nãy Bối Lạp xuất hiện. Nhưng cửa sổ kia lại ở địa phương thật cao tương đương như ba tầng lầu, dù ba người tự đứng chồng lên nhau cũng tuyệt đối không thể với được tới.
- Hồ nước này chỉ dùng để chăn nuôi thủy hầu tử!
A Trạch tận lực làm cho bản thân mình phải tỉnh táo lại, tự hỏi đối sách.
- Mà chiếu theo tư liệu tra xét được trên mạng mà xem, thứ quỷ quái này sinh tồn bên trong nước, vì vậy có thể nói dòng nước trong này nhất định phải lưu động. Nếu là nói như vậy, dưới đáy hồ nước này nhất định cũng phải có ống thoát nước để thay đổi nước cũ ra ngoài!
A Trạch suy nghĩ tới đây, lại lớn tiếng nói:
- Thời gian hiện tại của chúng ta không còn được bao nhiêu, nếu muốn chạy thoát chúng ta nhất định phải đi vào trong nước, tìm cơ quan thoát nước cùng ống thoát nước ở dưới đáy hồ!
- Đi vào đáy nước? Em điên rồi sao?
Từ Mẫn nói:
- Bên trong nước có thủy hầu tử, một khi chúng ta xuống nước căn bản không phải là đối thủ của loại quỷ quái kia!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.