Chương trước
Chương sau
- Hứ, xem thường người ta.
Diệp Tiểu Manh quyệt mồm nói:
- Tôi túm nó ra cho hai người xem!
Diệp Tiểu Manh làm như phun phun nước bọt lên tay xoa xoa, lại co duỗi xoa bóp đầu ngón tay, sau đó vươn hai tay nắm lấy sợi xích sắt kia.
- Ai nha!
Trên trán Diệp Tiểu Manh toát ra gân xanh, mặt cát bị nàng dùng sức giẫm mạnh mà lún thành hai hố to. Thật đáng tiếc Diệp Tiểu Manh không làm tảng đá kia nhúc nhích được chút nào.
- Bình thường ngay cả bài cổ tay với Tiểu Quất mà em còn không làm nổi, mau tỉnh lại đi!
Từ Mẫn bật cười nhìn Diệp Tiểu Manh, nói tiếp:
- Chúng ta nghĩ biện pháp khác thôi!
- Không được xem thường em, gần đây em siêng năng rèn luyện lắm à!
Diệp Tiểu Manh có chút không phục nói:
- Vì sự dậy thì khỏe mạnh của bộ ngực, em vẫn luôn siêng năng tập thể hình đó!
- Được, vậy em ở đây từ từ phân cao thấp với nó đi!
Từ Mẫn nói:
- A Trạch, chúng ta đi tìm xem còn biện pháp nào khác nữa không!
- Chỉ đành như vậy!
A Trạch gật gật đầu, cùng Từ Mẫn đi tới gần cạnh tảng đá giống thông đạo ra vào kia.
Diệp Tiểu Manh nhìn nhìn xích sắt trên mặt đất, lại nhìn nhìn Từ Mẫn cùng a Trạch đi cách đó không xa. Nàng lại cầm lên xích sắt, hít sâu một hơi dùng hết khí lực toàn lực túm ngược ra bên ngoài.
Lần này Diệp Tiểu Manh đem toàn bộ sức lực đều dùng ra, bởi vì quá mức dùng sức, cánh tay có chút đau đớn, nàng vẫn không chịu buông tha, cắn răng tiếp tục kiên trì lôi kéo.
- Đông…đông…
Loại cảm giác xao động trong huyết mạch lại xuất hiện, Diệp Tiểu Manh cảm giác trái tim của mình nhảy mạnh lên. Tựa hồ máu huyết toàn thân biến thành nóng bỏng, nàng cảm giác có chút nóng nực, trên trán toát mồ hôi.
Lực lượng, tựa hồ có một cỗ lực lượng vô tận từ tận sâu trong trí nhớ bừng lên. Diệp Tiểu Manh có cảm giác như uống thuốc kích thích, cơ thể toàn thân đều như bốc cháy. Nàng đem toàn bộ lực lượng tập trung trên hai chân, lui ngược từng bước một về phía sau, mà tảng đá nguyên bản tập hợp sức lực của cả ba người vẫn không thể di chuyển lại bị Diệp Tiểu Manh lôi kéo từng chút một từ trong khe đá bị kéo ra ngoài.
- Keng két…
Tựa hồ giống như là phá vỡ vật gì đó, tảng đá kia lại bị Diệp Tiểu Manh hoàn toàn kéo bật ra, phát ra một tiếng vang giòn.
Từ Mẫn cùng a Trạch đang ở phía xa tìm kiếm phương pháp mở tảng đá, chợt ngây ra một lúc, hai người đều cảm thấy bên trong tảng đá như có chấn động. Hình như có cơ quan nào đó ở bên trong đang vận chuyển lên, ngay khi hai người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tảng đá kỳ quái kia đột nhiên rung chuyển nhúc nhích. Tiếp theo chậm rãi mở ra phía trước, lộ ra ánh sáng đủ nhìn thấy có một thông đạo thật dài vừa vặn cho một người khom thấp thông qua.
- Ya, em thành công!
Diệp Tiểu Manh cao hứng nhảy dựng lên:
- Xem đi, em đã nói gần đây em rèn luyện thật có hiệu quả a!
- Đây là em làm sao?
Nhìn thấy cửa ra vào mở toang, Từ Mẫn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Manh đang nhảy dựng hưng phấn.
- Đương nhiên!
Tuy rằng Diệp Tiểu Manh cảm giác cánh tay có chút đau đớn, nhưng tâm tình của nàng lại rất tốt.
- Tiểu Manh, không sao chứ?
A Trạch cau mày, vẻ mặt lo lắng đi tới:
- Có cái gì…có cảm giác gì không thoải mái hay không?
- Không có a! Vì sao lại hỏi như vậy?
Diệp Tiểu Manh khó hiểu hỏi:
- Chỉ cảm thấy hơi mệt một chút mà thôi!
- Cô có cảm giác có cái gì thay đổi…bỏ đi, không có việc gì là tốt rồi!
A Trạch lộ ra bộ dáng muốn nói lại thôi.
- Đường đi vào đã mở ra, chị vào xem, hai em ở bên ngoài chờ đi!
Từ Mẫn rút súng ra, phía trước thật không biết sẽ có thứ gì đang chờ nàng, cầm súng trong tay sẽ giúp nàng cảm giác kiên định hơn một chút.
- Ba người chúng ta cùng đi vào đi thôi!
A Trạch nhìn nhìn Diệp Tiểu Manh nói:
- Rốt cục bên trong có thứ gì chúng ta cũng không biết. Nếu cùng nhau đi vào còn có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Từ Mẫn nghĩ nghĩ cũng gật đầu. Có lẽ bên trong này sẽ có thứ nguy hiểm gì đó tồn tại, nhưng nếu để Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch đứng bên ngoài chờ nàng, nàng cũng cảm thấy có chút không yên lòng. Dù sao nơi này cách quán bar quá gần, vạn nhất bị Bối Lạp phát hiện cửa ra vào này đã bị mở ra mà đến xem xét, Từ Mẫn sợ Bối Lạp nhìn thấy hai người a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh sẽ ra tay đối phó với hai nàng. Thay vì để hai người ở lại gặp phải nguy hiểm, còn không bằng cùng nàng vào bên trong, nếu như có sự tình gì phát sinh Từ Mẫn cũng nắm chắc có thể yểm hộ cho hai người rời khỏi hiểm cảnh trước tiên.
Ba người khom người đi vào thông đạo còn lưu lại dấu vết đường nước trước mặt. Từ Mẫn cầm súng cùng đèn pin đi phía trước, vốn Diệp Tiểu Manh là người đi sau cùng, nhưng trước khi tiến vào thông đạo a Trạch lại nhường Diệp Tiểu Manh đi ở giữa. Nói thế này, cho dù bất kể xảy ra chuyện gì, hay là mặt sau cùng xảy ra vấn đề, Diệp Tiểu Manh đều sẽ có người bảo hộ. Kỳ thật a Trạch còn có một mục đích, nàng vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an đối với việc Diệp Tiểu Manh một mình sử dụng lực lượng kéo ra tảng đá vừa rồi.
Diệp Tiểu Manh thỉnh thoảng ngẫu nhiên xuất hiện tình huống không khống chế được tình trạng bạo tẩu, điểm này a Trạch cũng biết rõ. Hơn nữa nàng còn tận mắt chứng kiến qua hai lần. Sau khi Diệp Tiểu Manh bạo tẩu, vô luận là lực lượng, tốc độ hay sức mạnh đều tăng trong phạm vi lớn. Mà vừa rồi Diệp Tiểu Manh một mình mở cửa đá, a Trạch thật có chút lo lắng. Nàng lo lắng Diệp Tiểu Manh có khi nào cũng giống như hai lần kia, đột nhiên lại bạo tẩu. Nàng muốn đi phía sau cẩn thận quan sát phản ứng của Diệp Tiểu Manh.
Bất quá vẫn hoàn hảo, chuyện mà a Trạch lo lắng cũng không thấy phát sinh. Nàng cẩn thận quan sát lỗ tai Diệp Tiểu Manh, nhìn thấy không bị thay đổi thành lỗ tai mọc đầy lông tơ màu trắng bạc, điều này làm cho a Trạch thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thông đạo này thật dài, nhưng còn có nhiều phân nhánh. Dấu vết đường nước trên mặt đất cùng vách tường ướt át chứng minh nơi này còn có nước biển chảy qua phía trước không lâu. Ba người rẽ sang một chỗ ngoặt, nhìn thấy trước mắt lại là ba lối rẽ.
- Làm sao bây giờ, đi đường nào đây?
Từ Mẫn thở dài một hơi, quay đầu lại hỏi a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh.
- Đi bên phải đi!
A Trạch nói:
- Em cảm thấy bên phải có khả năng lớn nhất!
- Bác bỏ!
Diệp Tiểu Manh nói:
- Đi bên trái đi, vừa rồi mình vừa rẽ phải, lần này nên nghe em đi theo bên trái!
- Bỏ đi, hỏi hai em cũng chẳng ra được kết quả.
Từ Mẫn lắc đầu:
- Đi đường giữa thôi!
Dọc theo đường giữa đi một lúc lâu, thông đạo cuối cùng đã tới cuối. Ở trên đỉnh đầu ba người là một cửa ra vào hình tròn.
- Hư, đừng nói chuyện!
Từ Mẫn quay đầu lại làm tư thế đừng lên tiếng:
- Bên trên có người!
Đi theo phía sau cả a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đều giảm bớt hơi thở, dựng thẳng tai lắng nghe. Quả nhiên bên trên truyền xuống thanh âm tiếng nói chuyện.
- Không phải chúng ta đã ước định hôm nay sẽ rời đi sao?
Thanh âm một nam nhân lên tiếng nói. Thanh âm này có chút quen thuộc, Từ Mẫn nghĩ nghĩ tựa hồ là một trong hai người áo đen tây phục mà nàng đã gặp trong cục cảnh sát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.