- Về chuyện của Khả Khả…
Bối Lạp nhìn thấy Đường Tranh uống hết ly rượu, mở miệng nói:
- Tôi còn cần khai thông với Khả Khả mới được.
- Chuyện đó không sao cả, tôi có thể đợi.
Đường Tranh vội vàng nói:
- Nếu hai vị thương lượng xong xuôi, hoặc là còn có chuyện gì muốn hiểu rõ, chỉ cần gọi điện thoại cho tôi là được.
- Ha ha, vậy tốt lắm!
Bối Lạp gật đầu cười:
- Nói vậy tôi xin lỗi trước không tiếp tục ngồi chơi với anh được, anh cứ vui vẻ!
- Được!
Đường Tranh cười nhìn Bối Lạp gật đầu. Nói thật người phụ nữ tên Bối Lạp này trên người có một cỗ phong vận mê người, mỗi một cử chỉ dáng vẻ hay nụ cười đều mang theo vẻ hấp dẫn vô cùng, nếu không phải lực chú ý của Đường Tranh đều tập trung trên người Khả Khả, hắn nhất định sẽ bị người phụ nữ này mê đảo.
Khả Khả ngồi trên sân khấu tối tăm, nhẹ nhàng hát lên bài hát mà không ai hiểu được ca từ. Mái tóc dài hiền thục tùy ý xõa trên vai, làm cho người ta nhìn không rõ bộ dáng của nàng, lại làm cho nàng tăng thêm cảm giác thần bí mê người.
- Hôm nay quả nhiên không tới uổng công!
Đường Tranh nhìn cô gái đang hát trên sân khấu thầm nghĩ trong lòng.
Có lẽ là do men rượu đã dâng cao, Đường Tranh thình lình nấc mạnh một cái. Thanh âm tiếng nấc thật lớn, lớn tới mức làm cho hắn cảm thấy thật xấu hổ. Bên trong quán rượu yên tĩnh chỉ có tiếng hát du dương uyển chuyển của Khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413628/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.