- Đứa con số khổ của tôi a…
Không đợi Từ Mẫn nói xong, người đàn bà kia đã nằm sấp lên bàn lớn tiếng gào khóc:
- Con chết thật oan uổng a, những tên cảnh sát này cùng hung thủ giết con đều chung một bọn a, lẽ trời ở đâu chứ. Con phải nhớ cho rõ bộ dáng của mấy tên cảnh sát này, nên quay về báo thủ, đem bọn hắn lôi đi hết đi…
- Đủ rồi!
Từ Mẫn dùng sức vỗ bàn, người đàn bà kia bị làm hoảng sợ tiếng khóc chợt ngừng bặt, ngẩng đầu lên, trên mặt làm gì có giọt nước mắt nào.
- Tôi cho bà biết, nơi này là cục cảnh sát, không phải là cái chợ, nếu bà còn tiếp tục nói chuyện như vậy tôi sẽ tố cáo bà gây trở ngại công vụ!
Người đàn bà kia vốn còn định nói gì đó, nhưng khi bà ta nhìn thấy Từ Mẫn đang trừng mắt nhìn qua, hoảng sợ không nói được nên lời. Từ Mẫn làm hình cảnh đã nhiều năm như vậy, dạng người gì chưa từng thấy qua, làm sao lại bị một người đàn bà chanh chua hăm dọa sợ hãi.
- Về chuyện của con bà, chúng tôi đã điều tra xong!
Từ Mẫn nói tiếp:
- Chuyện kia đích thật là ngoài ý muốn. Cho nên hi vọng bà có thể lý giải chúng tôi cũng không phải đang che giấu chuyện gì, mà đó là sự thật!
Khi nói lời này trong lòng Từ Mẫn cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Nàng đích xác có chuyện che giấu, nhưng việc mà nàng che giấu cho dù có muốn nói ra e rằng cũng sẽ không có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413617/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.