Chương trước
Chương sau
- Hắn an ủi tôi, cổ vũ tôi, nói rất nhiều lời dễ nghe, nói muốn tìm quản gia thương lượng một chút chuyện của tôi, còn nói đây có lẽ là một cơ hội, có thể cha hắn sẽ đáp ứng chuyện hai chúng tôi. Hắn tìm bác sĩ chẩn đoán cho tôi. Lúc ấy chứng kiến vẻ mặt khẩn trương của hắn, tôi còn tưởng rằng là do hắn lo lắng không biết làm sao giải thích với cha hắn, lại thật không ngờ hắn đang tự hỏi làm sao giải quyết nhi đồng trong bụng của tôi.
- Mỗi ngày đều có bác sĩ tới kiểm tra cho tôi, tôi nghĩ hắn muốn cam đoan nhi đồng thật khỏe mạnh, cho nên không có bao nhiêu cảnh giác đối với bác sĩ. Có một ngày bác sĩ đưa thuốc cho tôi, nói là thuốc an thai. Tôi cũng không nghĩ nhiều liền uống vào. Nhưng không ngờ sau khi uống thuốc vào không được bao lâu, tôi cảm giác chân tay vô lực, choáng váng liền hôn mê.
- Chờ khi tôi khôi phục lại ý thức, tôi đã nằm trong bệnh viện, nửa người bên dưới đau đớn vô cùng, cả người rét run còn thật suy yếu. Tôi hỏi y tá tôi rốt cục đã bị làm sao? Y tá nói tôi bị sinh non cần phẫu thuật, tạo thành xuất huyết quá nhiều. Sinh non, nguyên lai hắn đưa thuốc cho tôi là thuốc ngủ, sau khi tôi mất tri giác tìm người phá thai của tôi. Con của tôi cứ như vậy mà đã không còn!
- Thẳng đến sau đó tôi mới tỉnh ngộ lại. Hắn không hề thương tôi, tôi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của hắn mà thôi, sau khi chơi chán có thể tùy tiện ném bỏ. Tất cả chuyện này chẳng qua chỉ do tôi tự mình tình nguyện, là ảo mộng hão huyền của chính bản thân mình.
Nói tới đây, Lana đã khóc không thành tiếng:
- Một cô bé lọ lem nữ phó mơ tưởng mang hài thạch anh, thật sự là ngu ngốc. Lại có thể đi tin tưởng chuyện đồng thoại thật sự có tồn tại!
Minh Diệu không nói lời nào. Hắn thật sự nghĩ không ra phải dùng lời nói gì để dỗ dành cô gái trước mặt. Lana chỉ dùng từ ngu xuẩn đến miêu tả chính bản thân mình. Minh Diệu thở dài, nàng có lẽ thật sự là một cô gái thật ngu xuẩn. Nàng sở dĩ ngu xuẩn là bởi vì nàng tin sai người, tin sai lầm tình yêu.
- Cho nên, Trung Quốc đặc công tiên sinh!
Lana lau khô nước mắt của mình, làm ra biểu tình thật kiên cường nói:
- Hiện tại có lẽ anh đã hiểu được, ở chỗ của tôi anh không lấy được bất cứ manh mối gì về H đâu, nên không cần lãng phí thời gian trên người của tôi, trực tiếp đi tìm hắn mà hỏi đi, tốt nhất bắt lại tên hỗn đản kia!
Minh Diệu cau mày, có một vấn đề hắn thật sự không biết có nên hỏi Lana hay không. Minh Diệu cẩn thận suy nghĩ, nếu Lana thật sự là nữ vu, như vậy hiện tại phải biết H đã phát điên. Nhưng theo trong lời nói vừa rồi của nàng, Minh Diệu cảm giác nàng tựa hồ cũng không biết tình huống hiện tại của H. Nàng đang giả vờ ngu ngốc? Hay thật sự không hề hay biết?
- A, Lana tiểu thư!
Minh Diệu nghĩ nghĩ, quyết định nên hỏi nàng tốt hơn.
- Tôi đã đi qua trang viện, H đã bị mắc một loại bệnh thật kỳ quái. Hiện tại tinh thần đã thất thường, chuyện này cô có biết không?
- Tinh thần thất thường?
Biểu tình trên mặt Lana không giống như đang giả vờ:
- Như thế nào lại vậy? Hắn như thế nào lại bị…
- Được rồi, bất kể như thế nào cũng xin cảm ơn sự trợ giúp của cô!
Minh Diệu đứng dậy, vô luận cô gái này có phải là nữ vu hay không, hắn đều cảm thấy được cô gái này thật sự đáng thương.
- Thế nào?
Chứng kiến Minh Diệu đi ra cửa bệnh viện, Ada liền hỏi.
- Không có thu hoạch gì, nhìn qua bất quá chỉ là một cô gái bình thường bị một hoa hoa công tử lừa gạt cảm tình mà thôi.
Minh Diệu lắc đầu, lấy ra một linh phù trong túi. Nhìn thấy bốn góc phù chú hơi đỏ lên, nhưng cũng không rõ ràng.
- Nhưng trên người của nàng đích xác có linh lực dao động không tầm thường, tuy không mãnh liệt nhưng đích xác tồn tại.
- Chính là nàng sao?
Ada cắn môi dưới, thì thào lẩm bẩm:
- Nói như vậy May thật sự đáng hiềm nghi!
Mang theo tâm tình thật phức tạp, Minh Diệu cùng Ada về tới trang viện. Minh Diệu có chút khó chịu, hiện tại hắn thật không biết chuyện mình đang làm rốt cục có đáng giá hay không. Dựa theo miêu tả của Lana, H đã không chỉ đơn thuần là một hoa hoa công tử, hắn vì thanh danh của mình không tiếc làm ra bất cứ chuyện gì xấu xa. Tận đáy lòng Minh Diệu cảm thấy người này thật sự không đáng được cứu vớt.
- Người bạn của tôi đã tra được xuất xứ của đồng xu mà anh nói!
Minh Diệu cùng Ada ngồi bên trong phòng sách, nàng vừa đặt điện thoại xuống, nói:
- Anh xem thử có phải hình dạng này hay không?
Minh Diệu cầm lấy ảnh chụp cẩn thận quan sát một chút, gật gật đầu:
- Đúng vậy, chính là loại đồng xu này. Tôi nhớ được rõ ràng sau lưng đồng xu có đồ án ngọn lửa, còn có đường chỉ, rất giống như nhân dân tệ!
- Đây là đồng xu của Nam Tư cũ!
Ada nói:
- Hơn nữa căn cứ theo sự miêu tả của anh, anh phát hiện được đồng xu bên trong phòng của May, là loại đồng xu rất hiếm thấy, thứ này hiện tại rất khó tìm được!
- Cho nên đồng xu mà tôi tìm được trong phòng của May cùng với đồng xu trong túi vu độc là cùng một loại. Hơn nữa tuyệt đối không thể nào là sự trùng hợp.
Minh Diệu gật đầu:
- Như vậy đồ án bên dưới nệm giường là gì đây? Đạo sư của cô có được phát hiện gì hay không?
- Tôi vừa nghe được tin của đạo sư tôi, đạo sư đã xác định đồ án kia thuộc một loại trong vu độc thuật.
Ada gật đầu nói tiếp:
- Theo suy đoán của đạo sư, đây là một loại vu thuật hữu ích dùng tăng tiến chất lượng giấc ngủ cho cơ thể người.
- Cho nên nói, May rất có thể chính là nữ vu mà chúng ta tìm kiếm!
Minh Diệu nói tiếp:
- Nàng phụ trách dọn dẹp trong phòng, có thể ở tình huống không bị người phát hiện đem túi vu độc đặt bên trong phòng của H hoặc phòng của tôi, hiện tại toàn bộ chứng cớ của chúng ta đều chỉ hướng nàng, nhưng tôi vẫn còn có hai nghi vấn. Thứ nhất vì sao trên người nàng không có linh lực dao động? Thứ hai, vì sao nàng muốn thực hiện nguyền rủa để H biến thành một người điên?
- Chuyện này chỉ sợ chỉ có chính nàng mới biết được.
Ada bất đắc dĩ lắc đầu:
- Để quản gia phái người bắt nàng lại đi, chúng ta từ từ tìm hiểu cho rõ ràng!
- Nhưng…
Minh Diệu cau chặt đôi mày:
- Nói thật, sau khi nghe xong chuyện của Lana, tôi không có chút hảo cảm đối với lão đầu kia chút nào!
- Anh không hiểu rõ!
Ada thở dài nói:
- Đã gọi là vinh dự gia tộc, thứ này đối với đại gia tộc Châu Âu mà nói thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mạng…
- Tôi chính là không hiểu rõ.
Minh Diệu dùng sức vỗ mạnh bàn:
- Vì cái gọi là vinh dự gia tộc, bọn hắn hại chết một nhi đồng còn chưa sinh ra đời, suýt chút hại chết cả một cô gái vô tội. Cái gọi là vinh dự còn trọng yếu hơn cả sinh mạng kia, rốt cục là chỉ tính mạng của chính họ, hay là chỉ tính mạng của người khác?
Ada không nói gì. Nàng nhìn Minh Diệu, ánh mắt có chút phức tạp. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Minh Diệu nổi giận như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.