Chương trước
Chương sau
Minh Diệu đưa mắt nhìn quanh, có chút buồn rầu. Tuy rằng bộ dáng của tên kia rất dễ nhận thức, trên mặt đầy râu, nhưng muốn ở trong đám người điên bên trong phòng này tìm kiếm một người như thế thật sự không phải là một chuyện đơn giản.
Minh Diệu cố sức đi xuyên qua bên trong đám người, bộ tây phục vốn thẳng thớm trên thân cũng bởi vì chen chúc mà trở nên nhăn nhăn nhúm nhúm. Ánh mắt của hắn lướt qua trên từng gương mặt Huyết tộc, hi vọng tìm được phần tử khủng bố Huyết tộc tên Sheen kia.
Hỗn loạn, thật sự vô cùng hỗn loạn. Nơi này chỉ gây cho Minh Diệu một loại cảm giác duy nhất chính là quá hỗn loạn. Thậm chí Minh Diệu thấy được có thật nhiều Huyết tộc tụ tập cùng nhau đang hít bột phấn màu trắng đặt trên bàn. Không cần nghi ngờ thứ kia tuyệt đối chính là ma túy. Thứ này đối với nhân loại mà nói mang đến lực phá hoại không cách nào đánh giá, nhưng đối với loại sinh vật có thân thể cường hãn như Huyết tộc mà nói lại không hề có tác dụng phá hư gì đặc biệt, ngược lại còn trở thành phương thức tìm kiếm niềm vui cùng kích thích đối với sinh mệnh đã trở nên buồn chán của bọn họ.
Minh Diệu đột nhiên cảm thấy được Huyết tộc thật ra là một loại chủng tộc phi thường đáng thương. Bọn họ có sinh mệnh bất tử, lực lượng cường đại, khí tức thần bí. Thế nhưng hết thảy cũng không hề mang đến niềm khoái hoạt cho bọn họ. Bên trong sinh mệnh bất tử kia, bọn hắn không thể đi lại dưới ánh mặt trời, không cảm thụ được bất cứ độ ấm nào, bọn hắn có được chỉ là một thân thể băng sương. Vì muốn giết thời gian, bọn hắn phải dùng loại phương thức tự tàn phá để tìm kiếm kích thích, chỉ là vì cho bản thân mình một loại cảm giác chính mình vẫn còn sống.
Tự tàn hại thân thể của mình, hít ma túy, tình dục. Những chuyện xấu xa nhất mà nhân loại có thể làm được, khi rơi vào tay Huyết tộc lại được tiến hành cao hơn gấp mười lần. Có lẽ thói hư tật xấu khi vẫn còn là nhân loại đã không hề thay đổi sau khi họ biến thành Huyết tộc, ngược lại càng thêm trướng lớn lên.
Ngay khi Minh Diệu còn đang cố sức tìm kiếm tên Pakistan kia, một thân ảnh có chút không phù hợp rơi vào trong tầm mắt của hắn. Ở quầy bar cách đó không xa, có một thân ảnh một cô gái đang ngồi nơi đó. Ngẫu nhiên sẽ có vài Huyết tộc tiến tới trước mặt cô gái, tựa hồ như muốn bắt chuyện với nàng, nhưng không ngoại lệ đều bị nàng cự tuyệt. Không biết tại sao Minh Diệu lại cảm thấy bóng dáng kia có chút quen thuộc, tựa hồ như đã từng gặp nhau ở nơi nào, nhưng hắn không cách nào nhớ ra được. Hơn nữa nhìn từ bóng lưng của cô gái, cũng không có bộ dạng của một người Châu Âu.
- Hắc, tiểu tử!
Một nam nhân đeo bốn khoen mũi lảo đảo loạng choạng đi tới trước mặt Minh Diệu, dùng sức vỗ lên vai của hắn:
- Có phải ngươi đã đi lộn chỗ hay không, địa phương như nơi này không phải loại đầu trư như ngươi nên tới!
- Nơi này đích xác không phải địa phương mà nhân loại nên tới!
Minh Diệu hơi cau mày:
- Địa phương dơ bẩn nhất của thế giới loài người hẳn còn sạch sẽ hơn nơi này nhiều lắm!
- Hỗn đản, bất quá chỉ là một nhân loại hèn mọn lại dám nói chuyện với một Huyết tộc cao quý như vậy!
Nam nhân kia nghe được câu nói của Minh Diệu, phẫn nộ nhéo áo hắn:
- Ta muốn giết ngươi, đem ngươi xé thành mảnh nhỏ, bắt trước cửa câu lạc bộ làm cho đám nhân loại thấp hèn đều phải biết cái gì gọi là lễ phép!
Minh Diệu không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn tên Huyết tộc giống như bị bạo tẩu trước mặt, nhìn tới mức làm trong lòng hắn không được tự nhiên. Trên tay hắn đột nhiên truyền đến cảm giác giống như bị điện giật, tên Huyết tộc lập tức buông áo Minh Diệu ra, bị bắn ngược mãnh liệt văng sang một bên.
- Loại sinh vật như ngươi, ta cho phép ngươi nói chuyện chính là vinh hạnh của ngươi!
Minh Diệu sửa sang lại quần áo một chút, dùng ngón tay nhẹ nhàng phẩy phẩy nơi bị tên Huyết tộc nắm lấy, khinh miệt nói.
Tranh chấp nho nhỏ giữa Minh Diệu cùng nam nhân kia khiến Huyết tộc bên trong phòng chú ý. Thanh âm đinh tai nhức óc lập tức dừng lại, toàn bộ Huyết tộc đều đưa mắt nhìn Minh Diệu đang đứng bên trong sàn nhảy. Bị vô số ánh mắt nhìn qua, bốn phía đều là sắc mặt tái nhợt Huyết tộc, đều nhìn Minh Diệu lộ ra răng nanh thật dài, Minh Diệu lại như không hề có việc gì, đứng nguyên tại chỗ hai tay chắp sau lưng.
- Đầu trư, ta muốn giết ngươi!
Nam nhân kia không biết bị Minh Diệu dùng thủ pháp gì bắn ngược đi ra nhảy dựng khỏi sàn nhảy, vừa hét to vừa vọt tới. Hai mắt của hắn biến thành màu đỏ, mở ra miệng rộng, răng nanh bén nhọn càng vươn dài ra, hướng Minh Diệu đánh tới.
Minh Diệu lắc lắc đầu thở dài một hơi, đối mặt với con quỷ hút máu đang xông tới, hắn chỉ nhẹ nhàng giơ chân lên. Tuy rằng động tác của Minh Diệu rất chậm nhưng không biết tại sao con quỷ hút máu kia giống như đang phối hợp với động tác của hắn, chuẩn xác dùng mặt mình đánh vào giày của Minh Diệu.
- Dùng thật tốt, Alie không hề gạt ta!
Khóe môi Minh Diệu thoáng nhếch cao lên, nói:
- Huyết tộc cao cấp đích xác có lực khống chế cùng lực thống trị thật mạnh đối với Huyết tộc cấp thấp!
Tuy rằng không thể hoàn toàn sử dụng lực lượng của Alie, nhưng sau một đêm ngủ dậy, trong đầu Minh Diệu đích thật đã xuất hiện một điều gì đó trước kia chưa từng có, trong đó là lực lượng xuất từ máu huyết mà hắn mới sử dụng, khống chế tư tưởng cùng động tác của Huyết tộc cấp thấp chính là một trong số những lực lượng đó.
Minh Diệu mạnh mẽ phát lực, đem tên Huyết tộc kia hung hăng đạp văng ra ngoài. Tên Huyết tộc kia kêu thảm thiết, ngã vào trong đám người, khi từ trong đám người đi ra, trên mặt hiện thêm một dấu giày màu đen, trên gương mặt tái nhợt trắng bệch hiện dấu giày màu đen nổi bật vô cùng dễ thấy.
- Đầu trư chết tiệt, làm sao ngươi dám…
Tên Huyết tộc kia còn muốn tiếp tục bổ nhào qua, một đồng bạn đứng cạnh liền ngăn cản hắn.
- Đừng tiếp tục đi tới!
Đồng bạn ngăn cản tên Huyết tộc kia rất rõ ràng là người thông minh lanh lợi hơn hắn rất nhiều:
- Trên người của hắn có hương vị của Huyết tộc cao cấp, ngươi không thể nào xúc phạm được tới hắn!
- Ngươi rốt cục là ai?
Một người nhìn qua thật giống như đầu lĩnh của Huyết tộc đứng dậy, nhìn Minh Diệu hỏi:
- Ngươi bất quá chỉ là một nhân loại mà thôi, trên người tại sao lại có được hương vị của Huyết tộc cao cấp? Loại hương vị này…tựa hồ là hương vị của Huyết tộc đời thứ tư…làm sao có thể?
Vừa dứt lời, toàn bộ Huyết tộc đang vây quanh Minh Diệu đều thối lui ra sau một bước. Trên người của nam nhân này lại có hương vị của quỷ hút máu đời thứ tư sao? Đây quả thật là chuyện không thể nào! Đời thứ nhất quỷ hút máu chỉ có một người, cũng chính là một người duy nhất, chính là tổ tiên quỷ hút máu – Cai Ẩn (Cain). Mà đời thứ hai quỷ hút máu là nhi đồng của Cai Ẩn, mà quỷ hút máu đời thứ hai tổng cộng có mười ba hậu duệ, mười ba người này được xưng là quỷ hút máu đời thứ ba. Quỷ hút máu đời thứ ba là người sống sót trong đại hồng thủy Noah. Bọn hắn xây dựng ra mười ba thị tộc quỷ hút máu, cũng phản bội lại cha mẹ của bọn hắn – quỷ hút máu đời thứ hai. Tuổi thọ của quỷ hút máu đời thứ ba cơ hồ lâu dài như lịch sử của nhân loại. Mà ở thế giới hiện tại, có thể tìm được quỷ hút máu xưa nhất đó chính là đời thứ tư. Sau chiến tranh hắc ám, quỷ hút máu đời thứ tư không còn bao nhiêu người, mỗi một người đều là đại nhân vật trong tộc đàn Huyết tộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.