Chương trước
Chương sau
Bị Diệp Tiểu Manh chọc mù mắt trái con La Sát thống khổ che kín ánh mắt, thân thể thật lớn té ngã trên mặt đất, không ngừng quay cuồng, tựa hồ làm như vậy là có thể giảm nhẹ được một chút thống khổ. Thân thể khổng lồ lăn qua lăn lại trên mặt đất, mặt đất không ngừng chấn động lên, làm cho không ai có thể đứng vững.
Mà Diệp Tiểu Manh đã nhẹ nhàng nhảy lui ra khoảng cách an toàn, giống như người thắng đứng ở phía xa ngẩng mặt lên trời thét dài.
- Thật…thật lợi hại!
Lưu Nhân rốt cục ổn định thân hình, nhịn không được cảm thán nói.
Tất cả chuyện này chẳng qua phát sinh trong một chút thời gian ngắn ngủi mà thôi, cuộc chiến đấu kịch liệt chẳng khác gì điện quang hỏa thạch khiến mấy người bọn họ căn bản không kịp phản ứng. Nhưng cho dù có kịp phản ứng chỉ sợ cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì cấp bậc chiến đấu thế này đã không phải là người như bọn họ có thể nhúng tay, cho dù là a Trạch cũng không có cách nào giúp đỡ.
Mất đi một con mắt gương mặt con La Sát vốn thật hung ác càng thêm dữ tợn. Thân hình thật lớn tràn đầy vết máu, mà trên mặt bởi vì một kích của Diệp Tiểu Manh mà tràn đầy máu tươi.
- Nguyên lai đây là thật, Trần Lam không có gạt ta!
Bên trong ống ngắm hình chữ V hiện lên thân ảnh của La Sát cùng Diệp Tiểu Manh đang đánh nhau.
- Tiểu cô nương này nguyên lai thật sự là một con yêu quái, che giấu được tốt như vậy, lần trước mặt đối mặt ta lại có thể đều nhìn không ra!
Trung niên nam nhân đeo kính râm đem tàn thuốc ngậm trong miệng ném xuống, điều chỉnh ống kính của cây súng ngắm.
- Nguyên lai Tần gia tiểu thiếu gia từ trước tới nay lại ở chung một chỗ với một con yêu quái, chẳng thể trách lần trước hắn lại giữ gìn con nữ quỷ kia như vậy, nguyên lai tim của hắn đã bị ô nhiễm. Như vậy liền để cho ta tới hoàn thành tất cả chuyện này đi, trả lại cho thế giới này một không trung màu lam tinh khiết!
Trên người đổ máu thật nhiều, hơn nữa còn hoạt động kịch liệt, lực lượng của con La Sát đã suy yếu hơn trước không ít. Nó không rõ chẳng qua chỉ là một sinh vật nhỏ bé mà thôi, mình cường tráng như vậy tại sao lại không có lực lượng giết được nàng.
Mà một phen chiến đấu kéo dài, động tác của Diệp Tiểu Manh càng thêm linh động. Vừa rồi khi bạo tẩu động tác của nàng còn có một chút trúc trắc, mà bây giờ giống như đã có thể thích ứng được một chút lực lượng của chính mình, so sánh đôi bên, Diệp Tiểu Manh càng đánh càng trở nên thành thạo.
Hiện lên trước mặt nắm tay của con La Sát, Diệp Tiểu Manh mạnh mẽ xông lên phía trước, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ tay thật to của nó.
- Ngao…ngao…
Nương theo tiếng thét dài, Diệp Tiểu Manh nhìn qua như thật nhỏ bé lại có thể dần dần đem con La Sát khổng lồ ném lên, hình ảnh thật sự không chút nhịp nhàng khiến cho Lưu Nhân ở phía xa nhìn thấy kinh ngạc đến há hốc miệng không sao khép lại được.
Diệp Tiểu Manh không ngừng xoay tròn, đem thân thể khổng lồ của con La Sát xoay thành một vòng quay thật lớn, lực xoay tròn cực nhanh sinh ra lực ly tâm làm La Sát không cách nào phản kháng.
Tốc độ Diệp Tiểu Manh xoay tròn càng lúc càng nhanh, nhanh tới mức cơ hồ không nhìn thấy rõ. Thẳng đến khi nàng cảm giác đã đến cực hạn, buông lỏng ra hai tay, thân thể khổng lồ của con La Sát bị quăng ra ngoài, bay ra thật xa, trùng điệp tạp xuống mặt đất, áp đổ mấy căn nhà mới có thể ngừng lại được.
La Sát nằm một lúc lâu trên mặt đất mới có thể nhúc nhích được một chút, vừa rồi tuy không đến mức nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cũng làm cho nó bị thương không nhẹ. Bởi vì không ngừng bị thương lại đổ máu, lực lượng của nó chậm rãi suy yếu, thân hình thật lớn cũng không còn được như nguyên lai, thậm chí còn bị rút nhỏ hơn một vòng lớn.
- Rống…
La Sát giãy dụa muốn đứng lên, thử vài lần đều không thể thành công. Vết thương che kín trên thân thể tràn đầy máu tươi, ánh mắt lại mù một bên, nhìn qua vô cùng chật vật không sao chịu nổi. Mà thân hình cao hơn bốn thước khổng lồ cũng bởi vì lực lượng xói mòn dần dần thu nhỏ lại còn hơn hai thước.
Trải qua giãy dụa hồi lâu, La Sát rốt cục gian nan bò lên. Nhìn Diệp Tiểu Manh đang từ phía xa chậm rãi đi tới, trong lòng của nó chợt sinh ra cảm xúc chưa từng có – sợ hãi.
- Ngao…ngao…
Đi tới khoảng cách gần chừng năm thước, Diệp Tiểu Manh ngừng lại, ngửa mặt lên trời thét dài. Trong tiếng thét có sự thống khoái như phát tiết, có sự tự hào khi thắng lợi, còn có coi rẻ lẫn khiêu khích đối thủ.
Sợ hãi là một loại cảm xúc thật kỳ quái, bởi vì nó khác với tính cách của nhân loại nên chuyển hóa thành một mặt khác của tâm tình, mà hiện tại con La Sát lại trở nên điên cuồng.
Nó thấy được vài thi thể đồng loại còn chưa được ăn hết bị nó đặt dưới vách tường, nếu đặt ở lúc bình thường nó cũng sẽ không hề liếc xem một lần nào. Nhưng hiện tại đối mặt với đối thủ cường đại như thế, nó đã bất chấp được nhiều như vậy, có thể tăng thêm được một phần lực lượng đều là chuyện tốt. Nó nhanh chóng chạy tới dùng sức nhấc lên một thi thể dưới mặt đất, nắm thi thể không trọn vẹn kia liều mạng nhét vào trong miệng mình nhai nuốt.
Cho dù là thi thể không được trọn vẹn đầy đủ, nhưng đối với loại quái vật như La Sát cũng có được hiệu quả nhất định. Nơi phát ra lực lượng của chủng tộc chính là dựa vào việc cắn nuốt đồng loại của mình mà đạt được. Từng miệng vết thương trên thân thể con La Sát theo mỗi lúc nó không ngừng cắn nuốt mà có thể nhanh chóng khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
- Thừa dịp nó bệnh cần lấy mạng nó, Tiểu Manh nhanh lên, thừa dịp cơ hội này xử lý nó, nó đã không còn bao nhiêu sức mạnh!
Minh Diệu được a Trạch trợ giúp thật vất vả mới từ trong vách tường kia giãy đi ra. Chỉ là linh lực của hắn cơ hồ đã hao hết, thân thể cũng bị không ít tổn thương, hiện tại hắn chỉ có thể nhịn đau ngồi bệch dưới đất trơ mắt nhìn Diệp Tiểu Manh cùng con La Sát chiến đấu, chính bản thân hắn lại không thể giúp được gì. Chứng kiến con La Sát đang cắn nuốt thi thể đồng bạn của mình, miệng vết thương đang khép lại, Minh Diệu nhịn không được hô lên, tuy rằng hắn cũng biết ở trong trạng thái bạo tẩu Diệp Tiểu Manh chắc sẽ không chịu nghe lời của hắn.
Mà Diệp Tiểu Manh chỉ đứng nơi đó lạnh lùng nhìn con La Sát đang khôi phục lại. Tựa hồ đối với nàng mà nói dù nó có khôi phục tới đỉnh phong trạng thái nàng cũng không để vào trong mắt.
Làm thịt toàn bộ thi thể đồng loại có thể tìm được, tổn thương trên người con La Sát đã khôi phục gần hết. Trên lực lượng tuy vẫn còn một chút chênh lệch, nhưng đã lâm vào trạng thái điên cuồng nó cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy, hiện tại nó chỉ muốn đem cô gái có lỗ tai đầy lông mao kia xé nát để phát tiết nỗi phẫn nộ của chính mình, nó không ngừng rít gào hướng Diệp Tiểu Manh vọt tới.
Đối mặt với La Sát đang hung hăng xông tới, Diệp Tiểu Manh chỉ đứng nguyên tại chỗ, chìa hai tay lẳng lặng chờ nó đến.
- Oanh…
La Sát mang theo xung lượng thật lớn vọt tới trước mặt Diệp Tiểu Manh. Mà Diệp Tiểu Manh đưa ra hai tay bắt lấy nắm tay của nó, lực đánh thật lớn chỉ làm nàng bật lui ra sau hai bước, liền không cách nào tiếp tục lay động nàng.
- Ngao…ngao…
Nương theo tiếng gào bén nhọn, hai tay Diệp Tiểu Manh hơi dùng sức, hai cánh tay La Sát bị lực lượng thật lớn vặn vẹo thành góc độ thật kỳ quái. Móng vuốt sắc bén như chặt trái cây từ nơi bả vai chặt đứt hai cánh tay con La Sát rơi xuống, Diệp Tiểu Manh bắt lấy đầu La Sát, răng nanh bởi bạo tẩu mà càng trở nên bén nhọn cắn lấy cổ họng nó, bám theo một mảnh máu tươi, nháy mắt xé nát yết hầu của La Sát, làn da nguyên bản cứng cỏi của nó dưới sự công kích của Diệp Tiểu Manh chẳng khác gì trang giấy mỏng yếu ớt không chịu nổi một kích!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.