Chương trước
Chương sau
Một màn không thể tưởng tượng này làm cho tất cả mọi người sững sờ ngay tại chỗ, Lưu Nhân cùng Vương Tĩnh đều há hốc miệng, nhìn cô gái dáng người nhỏ xinh thân thể mọc đầy lông mao màu bạc đang ôm Minh Diệu chậm rãi đi tới. Nhìn gương mặt của nàng có thể lờ mờ nhìn ra được bộ dạng của Diệp Tiểu Manh, nhưng bộ dáng hiện tại cùng trước kia lại có vẻ khác với cô bé nhỏ con mà họ từng quen biết.
Trong đôi mắt màu hổ phách của Diệp Tiểu Manh tựa hồ đang có ánh sáng lóe ra. Từ trong ánh mắt tràn đầy mê mang đã có thể thấy được nàng không nhận ra hình dáng của bọn họ, cũng không hiểu vì sao mình phải liều lĩnh đi cứu người đàn ông này, nhưng tận trong đáy lòng của nàng lại có một thanh âm thật kỳ quái đang không ngừng hối thúc lặp lại, mấy người này đều là người mà nàng thật xem trọng, không thể làm cho bọn họ bị thương tổn, đặc biệt là người đàn ông đã ngất xỉu trong lòng nàng.
Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng đem Minh Diệu đặt xuống mặt đất, a Trạch vươn tay muốn chạm vào người bạn tốt hiện tại đã không còn hình dáng của nhân loại ngay trước mặt. Nhưng tay nàng còn chưa đụng tới Diệp Tiểu Manh, Diệp Tiểu Manh đã thối lui ra sau một bước, nhìn nàng đề phòng, bàn tay mọc móng vuốt bén nhọn đưa ra trước ngực, tựa hồ đang ôm địch ý với a Trạch, nhưng vẫn miễn cưỡng đè nén xuống mà không phát tác.
- Tiểu Manh, cô không nhận ra tôi sao?
A Trạch rút tay về, loại trạng thái này của Diệp Tiểu Manh nàng đã từng gặp qua một lần, nếu không phải Minh Diệu từng cường điệu với nàng đừng đem chuyện này để lộ ra ngoài, nàng nhất định sẽ hỏi rõ Diệp Tiểu Manh. Hơn nữa từ sau đêm hôm đó, Diệp Tiểu Manh đã khôi phục lại bộ dạng nhân loại, vẫn là bộ dáng ngây thơ đáng yêu, a Trạch thậm chí có một thời gian hoài nghi có phải đêm hôm đó mình đã bị xuất hiện ảo giác.
- Rống…
Xa xa lại truyền tới tiếng rống thật lớn của con La Sát kia. Con La Sát đã không còn bị Cổ Ấn kiếm trận trói buộc, nhưng chỉ trong thoáng chốc hắn đã làm thịt toàn bộ dân trấn vây công hắn, hình thể vốn đã thật lớn càng lớn thêm một vòng.
Nghe được tiếng rống của con La Sát, Diệp Tiểu Manh quay đầu nhìn lại. Trong khoảnh khắc đó a Trạch thấy rõ trong mắt Diệp Tiểu Manh mang theo vẻ mê mang, có đề phòng, còn có chiến ý vô hạn.
- Ngao…ngao…ngao…ngao…
Diệp Tiểu Manh ngửa mặt lên trời thét dài, đối mặt với con La Sát hình thể thật lớn, nàng không những không hề lùi bước, ngược lại càng thêm hưng phấn. Thân thể nàng nghiêng tới trước, bày ra tư thế sẽ tùy thời công kích, hướng ngay chỗ con La Sát vọt tới.
- Thứ vừa rồi chính là Tiểu Manh muội muội đó sao?
Lưu Nhân nuốt nước bọt nói:
- Nguyên lai…nàng cũng không phải loài người a…vì sao mình lại vẫn luôn không hề phát hiện…
- Tôi cũng vừa mới xác nhận!
A Trạch thở dài một hơi:
- Tôi rốt cục xác định đêm hôm đó tôi không có nằm mơ, chuyện đã xảy ra đều là thật sự…Bạn tốt nhất của tôi không ngờ nàng thật sự sẽ bạo tẩu…
Vương Tĩnh ngồi xổm bên người Minh Diệu, kiểm tra thương thế của hắn. Tuy rằng nhìn thân thể hắn đầy bụi đất, mười phần chật vật nhưng đại bộ phận vết thương trên người Minh Diệu đều là bị thương ngoài da, ở trong thân thể có chút vết thương nhẹ vì bị chấn động mà thôi, cũng không có gì trở ngại. Chỉ là Minh Diệu vẫn nằm nhắm nghiền mắt luôn hôn mê, điều này làm cho Vương Tĩnh có chút khó hiểu.
- Để cho tôi đi!
A Trạch đi tới, nhẹ nhàng nắm lên tay Minh Diệu nói:
- Hắn bị tiêu hao linh lực quá lớn nên linh lực cạn kiệt, cơ thể tự nhiên phát sinh tầng bảo hộ, vì phòng ngừa xuất hiện chuyện nguy hiểm tính mạng nên mới bất tỉnh, chỉ cần truyền chút linh lực thì có thể chậm rãi khôi phục lại.
A Trạch nắm lấy cổ tay Minh Diệu, đem linh lực trong cơ thể mình truyền vào bên trong cơ thể Minh Diệu. Bởi vì những chiêu thức của nàng không gây bao nhiêu thương tổn cho dân trấn đã biến thành La Sát, trải qua mấy giờ tu dưỡng linh lực cũng đã khôi phục được bảy tám phần, cho nên nàng quyết định đem đại bộ phận linh lực trong cơ thể truyền hết cho Minh Diệu, ít nhất tác dụng của Minh Diệu lớn hơn nàng nhiều lắm, ở thời khắc nguy cấp có thể giúp đỡ được cho Diệp Tiểu Manh.
Nhưng càng là như vậy a Trạch càng cảm thấy được thiếu sót của mình. Từ sau khi luyện tập quyển bí quyết luyện khí mà Minh Diệu đưa cho nàng, nàng vốn cho rằng mình đã có tiến bộ rất lớn, cho dù còn kém hơn Minh Diệu một chút nhưng cũng sẽ không kém hơn bao nhiêu. Chỉ là trải qua việc nàng truyền linh lực cho Minh Diệu thì nàng mới phát hiện nguyên lai hai người bọn họ không chỉ là kém một chút, mà còn kém tới cách xa vạn dặm.
A Trạch đã đem đại bộ phận linh lực của chính mình chuyển vào trong cơ thể của Minh Diệu, nhưng đối với chính bản thân Minh Diệu mà nói chút linh lực ấy giống như một giọt nước nhỏ vào trong sa mạc mà thôi, trong nháy mắt đã bị biến mất không còn nhìn thấy. Mà để cho a Trạch càng cảm thấy hổ thẹn chính là không chỉ chênh lệch về số lượng còn chênh lệch cả về chất lượng. Nàng có thể rõ ràng cảm giác được sau khi mình truyền linh lực vào trong cơ thể Minh Diệu, trải qua phách kết trong cơ thể hắn chuyển hóa trở nên càng thêm tinh thuần cùng cô đọng lại chẳng khác gì thực chất.
- Chẳng thể trách hắn vẫn luôn nói với mình nên cần khống chế được lòng hiếu kỳ của chính bản thân, không nên tìm thêm phiền toái.
A Trạch cắn môi, trong lòng không biết có mùi vị gì:
- Nguyên lai loại trình độ này của mình đối với hắn mà nói bất quá chỉ như một đứa trẻ con không có chút lực lượng gì nhưng tự bản thân lại không biết trời cao đất rộng mà thôi.
- Hô…
Ngay khi a Trạch cơ hồ không còn cách nào tiếp tục kiên trì nổi, Minh Diệu mở mắt thở phào một hơi.
- Còn tưởng rằng có thể ngủ lâu thêm được một chút, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị đánh thức.
Minh Diệu nhìn thấy được a Trạch đang chuyển vận linh lực cho hắn, sắc mặt cô gái tóc ngắn càng trở nên tái nhợt, hẳn do linh lực tiêu hao quá mức gây ra.
- Tốt lắm, không cần tiếp tục truyền thêm linh lực cho tôi.
Minh Diệu cầm tay a Trạch, nhẹ nhàng đem nàng đẩy ra.
- Hiện tại cô nên nghỉ ngơi nhiều một chút đi, khôi phục lại chút ít linh lực. Tôi đã tỉnh, cô có muốn truyền thêm cho tôi cũng đã không còn bao nhiêu tác dụng!
- Tôi biết, chút linh lực ấy của tôi anh còn không xem vào trong mắt!
Ngữ khí của a Trạch có chút vắng vẻ:
- Nhưng tôi vẫn luôn hi vọng có thể giúp đỡ được nhiều hơn một chút, bởi vì hiện tại chỉ có anh mới giúp được cho Tiểu Manh!
- Đừng hiểu lầm!
Minh Diệu cười cười:
- Tuy rằng linh lực của cô không nhiều lắm, hơn nữa không đủ tinh thuần, nhưng với tu luyện giả giữa đường tu luyện như cô mà nói đã là rất khá lắm rồi. Tôi từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, tự nhiên không thể đem ra cùng so sánh.
- Như vậy…
- Ý của tôi là chính cô lưu lại cho mình một chút, cho bản thân sử dụng mà thôi.
Minh Diệu đứng bật dậy lắc bả vai:
- Yêu Lân của tôi tiêu hao linh lực lớn đến phi thường, vạn nhất trong chốc lát lại tiếp tục xuất hiện tình huống linh lực cạn kiệt, ít nhất còn có cô có thể đánh thức tôi!
- Tốt…tốt…thật là lợi hại!
Lưu Nhân kinh ngạc lớn tiếng kêu lên:
- Nguyên lai Tiểu Manh muội muội lại lợi hại đến như vậy, tôi vẫn còn cho rằng nàng chỉ là một cô bé mảnh mai yếu ớt trói gà không chặt mà thôi!
Minh Diệu nghe được tiếng kêu la của Lưu Nhân, quay đầu nhìn lại, ở cách đó không xa Diệp Tiểu Manh vừa bạo tẩu đang cùng con La Sát thật lớn kia đánh nhau bất phân thắng bại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.