- Ách…
Lưu Nhân rụt rụt cổ. Vừa rồi bởi vì thái độ của Lương Văn Văn đối với Vương tĩnh, hơn nữa theo thói quen nghề nghiệp, hắn gần như quên mất một chuyện là bọn hắn vẫn còn đang ở trong hiểm cảnh.
- Tôi đang ở đâu đây?
Lương Văn Văn cũng phục hồi lại tinh thần.
- Làm sao tôi lại ở chỗ này? Tôi nhớ là bởi vì lái xe quá mệt mỏi cho nên tôi liền ngủ gật ở trong xe, tại sao tỉnh lại đã ở nơi này rồi?
- Cô không nhớ rõ sao?
Lưu Nhân và Vương Tĩnh liếc mắt nhìn nhau một cái.
- Tốt nhất là cô kể lại toàn bộ mọi chuyện cho chúng tôi nghe, chuyện này rất quan trọng.
- Cô có thể không nói, nhưng mà tôi có biện pháp bắt cô phải mở miệng.
A Trạch ở một bên, mặt không chút thay đổi nói.
- Muốn một người bình thường mở miệng nói, thật ra cũng không khó.
- Cô…Cô muốn tôi nói cái gì...
Nhớ tới thanh kiếm băng vừa từ trong không khí xuất hiện, Lương Văn Văn biết người thiếu nữ trước mặt này tuyệt đối không phải là người thường.
- Còn phải hỏi sao?
Lưu Nhân ở một bên nói.
- Đương nhiên là sự việc mười năm trước.
- Anh câm miệng lại.
A Trạch liếc mắt nhìn Lưu Nhân một cái.
- Nơi này không có chuyện của anh. Không phải là anh còn phải đi giúp Minh Diệu sao? Còn không mau đi.
Nhưng mà con quái vật kia…
- Không nhưng gì cả.
A Trạch nói.
- Hiện tại quan trọng nhất chính là mấy người chúng ta đều bị vây trong cái thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413513/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.