Làm sao mà ta lại sinh ra loại ý niệm này trong đầu?
Bà chủ vừa đi trên đường, vừa hồi tưởng lại tình cảnh thực tế vừa rồi một cách xuất thần. Dường như là có chút gì đó trở nên không bình thường…Thị trấn…Người ở trong thị trấn…Còn cả chính mình.
Bởi vì quá mức chú tâm vào suy nghĩ, bà chủ không có chứng kiến một sợi dây điện ở ven đường, không cẩn thận đụng vào nó. Cái trán truyền đến cảm giác đau đớn lôi nàng về với thực tại. Nơi này là chỗ nào? Làm sao ta lại không nhớ rõ đường được?
Bà chủ mê man nhìn bốn phía. Bà sinh ra ở chỗ này, nhắm mắt cũng không thể lạc đường được. Dường như là nàng không nhớ nổi đường về.
Rốt cuộc là ta muốn đi đâu? Ta đang muốn đi làm gì? Bà chủ cảm giác đầu óc của mình càng ngày càng trở nên chậm chạp.
Trên người…Có chút ngứa…Cánh tay, đùi, còn cả trên lưng, đều rất ngứa…Dường như là toàn thân đều rất ngứa.
Một loại cảm giác ngứa ngáy không được báo trước xông ra. Bà chủ ngồi dưới đất, không ngừng đưa tay gãi mặt mình, cánh tay và bắp đùi của mình nữa. Còn không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất. Rất nhanh bà chủ đã cào tay của mình thành từng đạo vết máu. Dường như chỉ có cảm giác đau đớn này mới có thể hơi làm dịu một chút ngứa ngáy trên người của mình.
Thật đói…Trên người lại rất ngứa…Ta đang bị làm sao vậy…Trước mắt dần dần trở nên mơ hồ…
Không thể làm giảm bớt cảm giác ngứa ngáy trên người, và làm dịu cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413503/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.