- Thật vậy sao? Thật tốt qua.
Vương Tĩnh kích động ôm lấy Lưu Nhân.
- Thật sự là rất cảm ơn anh.
Cảm giác mềm mại ở trong lòng thực sự là không tệ, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Vương Tĩnh cũng cảm thấy được dường như phản ứng của mình có chút không ổn, vội vàng buông lỏng cánh tay đang ôm Lưu Nhân ra, sắc mặt có chút ửng đỏ.
- Cái này, Vương tiểu thư, cô bé cô muốn tìm cũng không có ở thành phố này, chúng ta cần phải đi xe lửa.
Sắc mặt của Lưu Nhân có chút xấu hổ nói.
- Có thể phải đi trong vài ngày, tốt nhất là cô hãy gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ hoặc là bạn trai đi.
- Tôi không có bạn trai.
Vương Tĩnh lắc lắc đầu.
- Hơn nữa tôi cũng không muốn cho người nhà của tôi biết chuyện này.
- Không có sao…Ừ, vậy thì tốt quá…
Lưu Nhân lẩm bẩm nói.
- Lưu cảnh sát, anh vừa nói gì vậy?
Lưu Nhân lẩm bẩm, Vương Tĩnh cũng không nghe thấy.
- Tôi có nói gì sao? Ha ha. Không có gì, không cần để ý.
Lưu Nhân làm bộ dường như không có việc gì, cười. Nhưng mà diễn cảm thì lại không có tự nhiên như vậy.
- Gọi tôi là Lưu Nhân được rồi, cứ goi Lưu cảnh sát gì đó, có chút cứng nhắc quá. Bất kể nói như thế nào thì chúng ta cũng có thể xem như bạn bè.
- Ừ, Lưu Nhân, đa tạ anh.
Vương Nhĩ gật gật đầu, có chút ngượng ngùng.
- Anh cũng cứ gọi tôi là Vương Tĩnh thì được rồi.
- Quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413491/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.