Liệu có phải là ta đã có chút qua mức tự tin hay không? Hoặc là giống như Minh Diệu nói, ta là loại tự đại cuồng vọng. Là một cô gái ngu xuẩn tự cho mình là đúng? Chẳng những không thể làm được việc gì mà còn có thể làm liên lụy đến người khác?
A Trạch nhìn ánh trăng được phản xạ dưới lớp tuyết trắng mà ngơ ngác.
- Mười hai giờ đúng. đọc truyện mới nhất tại truyện y. y chấm c. o m
Lời nói của Lão Lưu khiến cho A Trạch từ trong suy nghĩ tỉnh lại.
- Từ giờ trở đi, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.
A Trạch quay đầu.
- Dương Nhan, bất kể như thế nào cũng không được rời khỏi bên cạnh tôi. Lão Lưu, nếu ông thấy tôi có hành động hoặc là diễn cảm không bình thường, như vậy thì bất kể là dùng phương pháp gì thì nhất định đều phải đánh thức tôi.
Dương Nhan và Lão Lưu gật gật đầu, bộ dáng như sắp lâm đại địch, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.
- Tốt lắm, còn lại thì phải nhờ vào chính mình.
A Trạch nhẹ nói, vừa như là nói chuyện với người khác vừa như là lẩm bẩm một mình.
- Đến tột cùng là tự tin hay là tự phụ, còn phải xem lúc này đây.
Ba người đều không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi ở một chỗ. Dương Nhan đột nhiên cảm giác thấy có buồn bực ngồi khóc, cứ ngồi như vậy chờ thời gian từng phút từng giây trôi qua, giống như là tử tù tùy thời đều có thể bị hành hình vậy. Cái loại tâm tình này, làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413483/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.