Chương trước
Chương sau
Không biết là đi đến đâu cùng với người đàn ông đáng khinh kia, cho tới bây giờ vẫn chưa có về. A Trạch cung có chút bận tâm, cũng không phải là lo lắng cho sự an toàn của Mị. Cái nàng lo lắng chính là Mị có thể trở về trước khi con quái vật kia xuất hiện hay không. Nếu như không có Mị đánh thức, A Trạch cũng không nắm chắc trăm phần trăm có thể ngăn cản được khả năng thôi miên của con quái vật kia.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tâm tình của A Trạch cũng càng ngày càng cuống. A Trạch nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ rạng sáng. Thật kỳ quái, con quái vật kia cũng không có xuất hiện mà Mị cũng chưa có trở về. Sao lại như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì một tiếng hô của Mị tối hôm qua đã làm cho con quái vật bị hoảng sợ, khiến nó không dám xuất hiện nữa?
A Trạch vượt qua một đêm với tâm tình đang khẩn trương và bất an. Đây là một đêm yên tĩnh, Mị cũng chưa có trở về, mà con quái vật kia cũng không hề xuất hiện. Hết thảy đều rất bình thường, giống như tất cả mọi chuyện trước kia đều giống như là giấc mơ của nàng vậy. Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời cũng đã dần dâng lên, A Trạch có chút ủ rũ thở dài một hơi. Duỗi lưng mệt mỏi một cái, chuẩn bị trở về phòng đi nghỉ ngơi.
Ngay tại lúc A Trạch đi ra khỏi căn phòng có việc lạ phát sinh kia, thì vừa lúc thấy Mị từ trong phòng của nàng đi ra, chuẩn bị đi ra ngoài.
- Cô trở về từ lúc nào?
A Trạch sửng sốt.
- Tôi còn tưởng rằng tối hôm qua cô còn không có trở về chứ?
- Chính xác là tối hôm qua ta trở về vô cùng muộn.
Mị mỉm cười.
- Nhưng mà coi như ta không trở lại, cũng không sao cả, có đúng không?
A Trạch nhíu mày. Nghe ý tứ của Mị, dường như nàng đã sớm biết tối hôm qua con quái vật kia sẽ không xuất hiện vậy. A Trạch vừa định hỏi cái gì đó thì nghe thấy tiếng điện thoại vang lên. Nàng cầm điện thoại lên, là số của Dương Nha, nàng hơi sững sờ. Trong lúc A Trạch còn đang ngây người thì Mị đã muốn rời khỏi khách sạn. Đi cùng với người đàn ông có tướng mạo đáng khinh kia.
- Chuyện gì vậy?
A Trạch bắt máy điện thoại. Làm sao mà sớm như vậy Dương Nhan đã gọi điện thoại cho nàng? A Trạch đột nhiên có một dự cảm bất hảo.
- A Trạch…Ô ô…Cứu mạng…Tôi không muốn chết…Chúng ta đều phải chết…
Dương Nhan ở đầu bên kia điện thoại khóc không thành tiếng.
- Rốt cuộc là có chuyện gì, nói rõ cho tôi nghe.
- Chết rồi…Trần Tự Lực chết rồi…Tối hôm qua đã bị giết chết…Chị Thanh Thanh cũng bị cảnh sát dẫn đi…Hiện tại chỉ còn lại một mình tôi…Tôi sợ…
- Chết rồi? Làm sao mà chết?
A Trạch cau mày hỏi. Trần Tự Lực đã chết? Chẳng lẽ là…
- Tôi không biết…Tôi nghe thấy chị Thanh Thanh gọi to, liền đi vào phòng của nàng, cảnh sát đã tới, chặn ở cửa không cho tôi đi vào…Tôi chỉ nhìn thấy rất nhiều máu, trên giường đều là máu…A Trạch, xin cậu, mau tới cứu tôi đi, bằng không tôi cũng sẽ chết…
Dương Nhan ở đầu dây điện thoại bên kia có lẽ đã lâm vào trạng thái điên cuồng.
- Nói cho tôi biết đị chỉ, cô đang ở chỗ nào, tôi sẽ đến ngay.
Nói xong những lời này, A Trạch có một loại dự cảm, Trần Tự Lực chết, dường như có liên quan đến việc tôi hôm qua con quái vật kia không có xuất hiện.
Bởi vì bão tuyết rất lớn, nên phải chừng sáu giờ A Trạch mới tới được khách sạn mà Dương Nhan đang ở. Vừa thấy mặt, Dương Nhan liền bổ nhào vào trong lòng A Trạch, thân thể không ngừng run rẩy, dường như là đã bị kinh sợ rất lớn.
- Nói cho tôi nghe, rốt cuộc tại sao lại như thế.
A Trạch vỗ về Dương Nhan.
- Tối hôm qua tôi ngủ rất muộn, sáng sớm đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy chị Thanh Thanh ở phòng bên cạnh kêu to. Chờ sau khi tôi tỉnh lại thì cảnh sát đã tới, dẫn chị Thanh Thanh đi, còn gọi tôi đến hỏi thăm mọi thứ. Tôi cũng không có biết được chuyện gì, chỉ nhìn thấy trên người chị Thanh Thanh cũng có máu, mà trên cái giường kia cũng có rất nhiều máu. Theo cảnh sát nói, tôi hôm qua Trần Tự Lực bị người ta giết chết ngay ở trong phòng chị Thanh Thanh. Bị người ta dùng dao đâm từ phía sau mà chết.
Dương Nhan trấn định lại cảm xúc của mình, kể lại mọi chuyện cho A Trạch.
- Bị người ta đâm chết? Ai làm?
- Không biết.
Dương Nhan lắc lắc đầu.
- Cửa phòng chị Thanh Thanh bị khóa trái, cửa sổ cũng được đóng chặt, cho nên cảnh sát nói chị Thanh Thanh là nghi can lớn nhất, tuy nhiên lại không tìm được hung khí gì.
- Vậy tại sao cô lại gọi điện thoại cho tôi.
A Trạch cau mày nói.
- Tôi cũng không phải cảnh sát, vụ án giết người thì cứ để cho cảnh sát điều tra là tốt rồi.
- Không, cậu hãy nghe tôi nói.
Dương Nhan vội vàng lắc đầu.
- Tôi cảm thấy Trần Tự Lực cũng không phải là bị chị Thanh Thanh giết chết…Không, Trần Tự Lực không phải là bị người giết chết. Tôi hoài nghi, có thể là Trần Tự Lực bị thứ sinh vật không sạch sẽ gì đó giết chết.
- Vì sao cô lại cho rằng như vậy?
A Trạch nghe vậy thì hứng trí.
- Cậu có nhớ cái người đã gửi cái phù sang máy tính cho tôi không?
Dương Nhan nói.
- Ngày hôm qua tôi nhìn thấy tin tức ở trên trang nhất. Trên có có nói hai người đàn ông cũng bị giết chết ở trong phòng kín, cũng giống như kiểu chết này của Trần Tự Lực. Lúc ấy tôi vẫn còn nghi ngờ, mãi đến khi từ cục cảnh sát trở lại, tôi mới nhớ tới. Hai người đàn ông đã chết kia, trong đó có một người đã nói chuyện với tôi đêm đó và cũng chính là người đã gửi cái phù sang cho tôi.
- Giết người trong phòng kín sao? Hơn nữa còn là ở một thành phố cách đây nữa đất nước Trung Quốc. Thủ pháp giết người đồng dạng, nếu quả thật chính là một hung thủ, có thể trong thời gian rất ngắn đi qua khoảng cách xa như vậy. Vậy thì có lẽ chuyện này thực sự là một sự kiện linh dị rồi.
A Trạch cắn móng tay, suy tư. Hiện tại quan trọng nhất chính là xác định xem cái chết của Trần Tự Lực có tương đồng với hai người đàn ông kia hay không. A Trạch bảo Dương Nhan mở cái máy tính ra, tìm cái tin tức của ngày hôm kia, cẩn thận đọc mấy lần.
- Cô cứ an tâm đợi ở trong khách sạn, không được chạy loạn.
A Trạch đứng dậy.
- Tôi đi đến cục cảnh sát hỏi thăm xem.
- Không được, tôi không muốn ở đây một mình đâu.
Dương Nhan khẩn trương lắc đầu, gắt gao túm chặt cánh tay A Trạch.
- Bây giờ là ban ngày, cô sẽ an toàn.
A Trạch gỡ cánh tay của Dương Nhan ra.
- Yên tâm, tôi sẽ trở về trước khi trời tối.
- Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết, không phải là tôi giết người, các vị muốn hỏi tôi bao nhiêu lần nữa.
Ngô Thanh Thanh lớn tiếng gầm rú lên.
- Thả tôi đi, tôi phải rời khỏi nơi này, nơi này rất không an toàn, tôi phải về nhà.
- Cô à, xin cô trấn định một chút.
Lão Lưu thẩm vấn cũng có chút bất đắc dĩ. Từ sau khi Ngô Thanh Thanh bị đưa đến cục cảnh sát, cảm xúc luôn luôn rất không ổn định. Vừa khóc lại tức giận, căn bản là không thể tiến hành thẩm vấn như bình thường được.
Cốc cốc!
Ngoài cửa có tiếng gõ truyền đến. Lão Lưu nhìn thoáng qua, bên ngoài có một người đồng nghiệp hướng tới hắn vẫy vẫy tay, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.