- Sau khi cái sừng kia rơi, lập tức sẽ xuất hiện một cái hình ảnh làm cho người ta không tưởng được.
A Trạch mỉm cười đưa tay đặt lên ngực.
- Chúng ta là những người may mắn, rất nhiều người chỉ sợ là một chút cũng không nhìn thấy loại hình ảnh này.
Bởi vì camera để ở chế độ ban đêm, cho nên cả hình ảnh là một màu xanh bi thảm, càng khiến cho người ta cảm thấy khủng bố.
- Ở chỗ này.
A Trạch điều chỉnh hình ảnh một chút, phóng đại màn hình lên.
- Lập tức sẽ xuất hiện.
- Đây là góc đặt cái tủ năm ngăn.
Hình ảnh màu xanh lục, xen lẫn những đốm màu đồng lớn bằng bông tuyết, thoạt nhìn thật là quỷ dị.
- A!
Đột nhiên Dương Nhan kêu lên.
- Nơi đó…Nơi đó…Đột nhiên nhúc nhích…
Ngô Thanh Thanh và Trần Tự Lực nhìn theo vị trí mà Dương Nhan chỉ. Quả nhiên, ở cái ngăn kéo tầng cuối cùng của cái tủ năm ngăn kia lộ ra mọt cái khe. Trần Tự Lực còn không có cảm giác gì, nhưng mà Ngô Thanh Thanh cảm giác tim của mình đã sắp nhảy ra ngoài. Nàng nhớ rõ ràng, buổi tối ở trong căn phòng đó, nàng mất khí lực rất lớn mà vẫn không thể kéo được cái ngăn kéo kia ra. Nhưng mà bây giờ dưới tình huống không có ai, cái ngăn kéo kia lại tự hở ra một cái khe.
- Hẳn là sau đó thì tôi bị thôi miên.
A Trạch ở một bên nói.
- Bởi vì tôi còn nhớ rõ ràng, có một cỗ cảm xúc chán nản ập vào trong đầu của tôi, bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413470/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.