- Tiểu Nhan, tôi hỏi cô chuyện này, rốt cuộc là Thanh Thanh làm sao vậy? Vì sao lại tức giận như vậy?
- Sao có thể không tức giận?
Dương Nhan giống như là nghe được cái chuyện gì không thể tin được, há to miệng cười,
- Không phải tôi đã nói với anh, đã làm ra một số việc rồi, nhưng mà khi kết thúc công tác thì nhất định phải làm cho tốt sao.
- Cái gì kết thúc công tác.
Trần Tự Lực càng nghe càng hồ đồ.
- Rốt cuộc thì vì sao tôi lại chọc giận nàng chứ.
- Tuy rằng anh sáng bóng sạch sẽ, nhưng mà cái vẻ ngoài này không lừa được người khác.
Dương Nhan hừ một tiếng.
- Anh cho là anh cầm áo trong của chị Thanh Thanh rồi làm cái loại chuyện xấu xa này xong rồi lau sạch sẽ là được sao? Quá ngây thơ rồi, mùi hương của cái thứ kia dù có làm như thế nào cũng không xóa đi được.
- Cái gì áo trong, cái gì chuyện xấu xa, làm sao mà một câu tôi cũng nghe không hiểu vậy.
Trần Tự Lực càng nghe càng hồ đồ.
- Còn không thừa nhận, áo trong của chị Thanh Thanh đều đặt ở trong túi, mà cái túi đều để ở trong phòng của anh, không phải anh thì còn có thể là ai?
Dương Nhan khinh bỉ nhìn Trần Tự Lực một cái.
- Đừng cho là tôi còn nhỏ nên cái gì cũng đều không hiểu. Nói cho anh biết, ta quan hệ với đàn ông nhiều lắm, cái mùi khai này cách xa mười bước ta cũng có thể ngửi thấy được.
A???????
- Sơ suất quá.
Dương Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413460/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.