Chương trước
Chương sau
- Cái này…
Trần Lam cảm giác trên đầu bắt đầu đổ mổ hôi. Chuyện này hắn chưa từng nói với bất kỳ một kẻ nào, mọi chuyện cần thiết đều là hắn làm một mình. Hơn nữa ở trong quá trình làm việc, hắn còn cố ý dùng thuật pháp để biến đổi khuôn mặt mình trở nên mơ hồ. Thật không ngờ, vẫn sẽ bị hội trưởng phát hiện.
- Thực xin lỗi…Tôi chỉ muốn…
- Ta biết ngươi có oán khí.
Hội trưởng thở dài.
- Nhưng mà nhớ kỹ, phải lấy đại cục làm trọng. Tiểu tử này bây giờ rất có hữu dụng đối với chúng ta. Tần Khai từng bước ép sát, muốn đuổi ta xuống khỏi sân khấu. Hiện tại đã có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta. Chỉ cần chúng ta đi nhầm một bước, như vậy liền sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục. Còn chuyện tà thuật nuôi quỷ thì cũng thôi, dù cho có bị người ta biết thì cũng có thể tìm lý do thaois thác. Nhưng mà lần thứ hai ngươi đi tìm người kia, lại có thể dạy cho hắn cái loại cấm thuật thương thiên hại lý. Nếu là bị người ta để ý, tại thời khắc mẫn cảm này, ta cũng không cứu được ngươi.
- Thực xin lỗi.
Trần Lam mồ hôi đầy đầu, cũng không phải bởi vì trong phòng nóng, bây giờ còn đang là mùa đông, tuy rằng trong phòng có hệ thống sưởi hơi, nhưng mà nhiệu độ trong phòng cũng chỉ có hai mươi mấy đọ. Mồ hôi kia là bởi vì uy nghiêm ở trên người lão nhân kia, khiến Trần Lam có cảm giác không thở được.
- Nhưng may mắn là, chuyện này cũng chỉ có ta biết mà thôi.
Hội trưởng nhắm hai mắt lại, Trần Lam cảm giác cả người thoải mái hơn rất nhiều.
- Hơn nữa sự tình cuối cùng cũng được giải quyết tốt đẹp. Tiếp xúc với nữ quỷ ấy cũng chỉ có một mình tên ngu ngốc Phạm Đồng mà thôi. Hắn làm hỏng việc còn nhiều hơn là thành công, là một tên không có đầu óc, không cần lo lắng quá mức.
- Đúng vậy, là do tôi sơ sẩy.
Trần Lam cúi đầu như cũ.
- Tôi cam đoan loại chuyện này sẽ không còn tiếp diễn.
- Ta đã chứng kiến ngươi lớn lên.
Ngữ khí của hội trưởng trở nên dịu xuống.
- Đối với ta mà nói, ngươi cũng giống như là cháu cảu ta vậy, ta không muốn bởi vì ngươi nhất thời nóng đầu, mà đánh mất cả tiền đồ.
Hội trưởng vỗ vỗ cái ghế sô pha, ý bảo Trần Lam đi xuống.
- Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Ta biết ngươi vì muốn báo thù cho cha. Cái tên mập mạp kia hiện tại đang trốn ở không gian đứt dãy ở đường xuống hoàn tuyền. Nơi đó cũng có thể coi như địa bàn của địa phủ. Tự nhiên là không thể động thủ. Cho nên ngươi đã nghĩ trước tiên nên xuống tay với tiểu tử này. Nhưng mà bây giờ còn chưa phải lúc.
Hội trưởng thâm ý nói.
- Ta già rồi, vị trí của ta sau này sẽ là của ngươi. Đợi cho đến khi ngươi thật sự ngồi lên cái chỗ này, chẳng lẽ còn sợ không có cơ hội báo thù sao?
- Đúng vậy, ngài giáo huấn rất phải, chuyện này là do tôi quá vội vàng.
Trần Lam gật gật đầu.
- Nhưng mà tôi không hiểu được, vì sao ngài lại coi trọng tiểu tử này như vậy. Tuy rằng năng lực của hắn ở trong quá khứ cũng không tính là quá mạnh. Hơn nữa dường như người của Tần gia cũng đã phân rõ giới hạn với hắn. Đối với việc hắn lưu lạc một mình ở bên ngoài mười mấy năm cũng chẳng thèm quan tâm. Hiện tại kéo hắn sang bên này của chúng ta thì có tác dụng gì?
- Ngươi không hiểu.
Hội trưởng nhẹ nhàng khoát tay áo.
- Tên Tần Khai này ta hiểu rất rõ ràng. Hắn cũng không phải là một người vô tình vô nghĩa. Tần Khai và cái tên nuôi quỷ của Lê gia kia cũng là bạn bè rất tốt. Năm đó cha của ngươi giết người của Lê gia kia, Tần Khai cũng từng muốn báo thù cho hắn, chỉ là hắn phải băn khoăn nhiều thứ, tính toán cẩn thận, cho nên mới để cho tên mập mạp kia hạ thủ trước. Hơn nữa bất kể nói như thế nào. Minh Diệu cũng là con trai ruột của hắn, huyết thống cũng không phải là thứ tùy tùy tiện tiện nói có là có được, nói hai câu là cũng có thể chặt đứt được. Tần gia đồng lứa này cũng chỉ có một đứa con trai độc nhất. Hơn nữa, theo như ta được biết, thời gian tiểu tử này bị đuổi ra khỏi nhà, còn mang theo tín vật gia chủ của Tần gia. Cái này cũng đã chứng minh là Tần Khai vẫn còn ôm một tia hy vọng đối với tiểu tử này. Minh Diệu vẫn còn có oán khí đối với Tần gia, cái này chúng ta có thể lợi dụng được. Đưa hắn cột qua bên này với chúng ta, như vậy trong lúc Tần Khai muốn làm một vài việc, tự nhiên sẽ phải bó tay bó chân, tránh động tới con của hắn.
- Hội trưởng anh minh.
- Vốn ta cũng không phải muốn đặc biệt dùng loại phương pháp này. Dù sao những điều này là do ta đoán. Nếu Tần Khai là quả thực là một nhân vẫn lãnh diện vô tình vô nghĩa, như vậy tiểu tử này cũng sẽ không có công dụng gì cả. Hơn nữa còn mang đến phiền toái cho chúng ta. Dù sao thì quá khứ của hắn cũng không có bao nhiêu chói sáng. Nhưng mà không nghĩ tới vừa mới nói chuyện, lại làm cho ta kiên định tín nhiệm, nhất định phải mượn sức hắn lại đây.
- Ồ? Là chuyện gì?
Trần Lam có chút kinh ngạc.
- Hắn đã từng gặp Dịch tiên sinh, tuy rằng hắn không có giải thích rõ ràng, nhưng mà ta chắn chắn, quan hệ của hắn và Dịch tiên sinh hẳn là không tệ.
Trong ánh mắt của hội trưởng hiện lên một tia quang mang.
- Dịch tiên sinh? Chính là vị đại sư chế tạo linh khí trong truyền thuyết kia sao?
Trần Lam lắp bắp kinh hãi.
- Trên người hắn còn có một tác phẩm kinh khí do Dịch tiên sinh chế tạo. Hơn nữa, theo như hắn nói, hắn có thể khổi phục lại linh lực, cũng chính là nhờ Dịch Tiên sinh giúp đỡ.
Khóe miệng của hội trưởng lộ ra vẻ mỉm cười.
- Dù cho không có giao tình gì cũng được, nhưng mà dù sao hắn cũng có được một tác phẩm linh khí đặc thù của Dịch tiên sinh. Theo truyền văn, Dịch tiên sinh đều rất yêu quý các tác phẩm của mình. Nếu như có thể lợi dụng tiểu tử này để tạo nên một chút quan hệ đối với vị Dịch tiên sinh kia, như vậy thì sẽ vô cùng hữu ích đối với chuyện chúng ta muốn làm.
- Nếu mà nói như vậy, tiểu tử này thật sự là có tác dụng tương đối lớn.
Trần Lam gật gật đầu.
- Nhớ kỹ lời nói của ta, không nên vọng động.
Hội trưởng đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Trần Lam.
- Chờ đợi thời cơ. Bây giờ việc chúng ta phải làm chính là không được phạm sai lầm.
- Tôi biết.
Trần Lam gật gật đầu.
- Hết thảy tôi sẽ lấy đại cục làm trọng.
Hội trưởng thỏa mãn gật gật đầu, đi ra khỏi phòng của bộ trưởng. Làm hội trưởng của hiệp hội, tự nhiên là hắn không thể ở một cái phân bộ trong thời gian dài. Sau khi sự tình xong xuôi phải nhanh chóng trở về tổng bộ. Hiện tại đang ở giai đoạn mẫn cảm trong cuộc tranh đoạt quyền lợi. Hắn không thể có một tia sơ sẩy.
- Thật không ngờ, như vậy mà lão bất tử ngươi cũng biết.
Trần Lam nắm tay lại thật chặt
- Cái tên Tống Tân và nữ quỷ kia cũng quá là kém cỏi. Ngay cả sử dụng cấm thuật cũng không có bao nhiêu tác dụng, uổng phí một phen tâm huyết của ta.
- Nhưng mà không sao cả.
Dường như Trần Lam nghĩ tới cái gì, khóe miệng nở một nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.