Chương trước
Chương sau
- Ta biết hắn đã làm ra rất nhiều chuyện không đúng, nhưng mà có nhiều người vậy quanh hắn. Hắn cũng chỉ là bị mờ mắt mà thôi, kỳ thật hắn cũng chưa tính là một người xấu.
- Yên Tâm.
Minh Diệu gật gật đầu,
- Hắn sẽ được đối xử công bằng.
- Vậy là tốt rồi.
Nữ quỷ cười áy náy.
- Đã gây ra thật nhiều phiền toái cho các vị, thật sự là rất xin lỗi. Ở trong ảo cảnh trí nhớ của anh, cũng không phải ta là cố ý vặn vẹo nó.
- Ta biết, khi đó cô bị oán niệm khống chế, thân bất do kỉ.
Minh Diệu cười cười rộng lượng.
- Lại nói tiếp, ta cũng muốn cảm ơn cô, ít nhất cũng để cho ta trải nghiệm lại đoạn trí nhớ kia, đó không phải là loại đãi ngộ mà người bình thường có thể có được.
- Đi đường cẩn thận.
Quỷ sứ dặn dò.
- Hiện tại ta quá hư nhược rồi, không thể đưa nàng xuống hoàng tuyền, nhưng mà ta có thể nhờ đồng nghiệp dẫn nàng đi. Ta đã cố ý chuẩn bị rồi, nàng đi chuộc tội cũng sẽ không quá khó khăn. Chỉ cần phải chịu một chút thì sẽ qua thôi. Hai ngày nữa chờ khi ta khôi phục linh lực, lúc đó ta sẽ đến tìm nàng, để xem xem có thể miễn giảm thêm một chút hình phạt cho nàng hay không.
- Không cần, ta đã làm sai, bị trừng phạt là điều đương nhiên. Ta nhớ trước kia mỗi lần ta làm sai, anh đều sẽ đi xin cha ta không đánh ta. Anh làm như vậy là đã quá nuông chiều ta, cho nên sau này ta lại càng không nghe lời của anh. Lần này ta sẽ nhớ kỹ cái giáo huấn này.
Nữ quỷ lắc lắc đầu.
- Không cần phải cầu xin giúp ta, như vậy tâm lý của ta cũng sẽ dễ chịu hơn một chút. Dù sao thì cũng tại vì ta mà hai cô gái trẻ tuổi mới chết.
Quỷ sứ còn muốn nói gì, nhưng nhìn nữ quỷ kiên trì liền bất đắc dĩ gật đầu.
Nữ quỷ thấy quỷ sứ đồng ý thì cười cười, xoay người hướng về phía thông đạo đang lóe lên quang mang bạch sắc. Một chân bước vào thông đạo, dường như là nữ quỷ kia đã nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn quỷ sứ.
- Ta phải đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà, chỉ sợ sau này ta sẽ không nhớ được anh, cho nên có một chuyện ta rất muốn hỏi anh.
- Có chuyện gì, nàng cứ nói?
- Anh… Thích ta có phải không?
Nữ quỷ nhìn vào đôi mắt của quỷ sứ hỏi.
- Anh có yêu ta không?
- Ta…
Quỷ sứ thực sự không ngờ nữ quỷ kia sẽ hỏi một vấn đền như vậy.
- Việc này…Chẳng lẽ thật sự nàng không biết sao?
- Ta muốn nghe chính mồm anh nói ra.
- Ta yêu nàng.
Quỷ sứ cắn chặt răng, nhìn vào mắt nữ quỷ.
- Từ khi ta mười hai tuổi, thì đã yêu nàng, cho tới bây giờ cũng vẫn không hề thay đỏi. Nhưng mà nàng đã yêu người nam nhân khác, ngươi nam nhân kia có nhiều tiền hơn ta, có thể cho nàng cuộc sống tốt đẹp như nàng muốn, ta chỉ có thể để tất cả những chuyện này ở trong lòng.
- Anh có biết không? Nếu anh sớm nói với ta những lời này, nhân sinh của ta sớm đã khác. Chỉ sợ là so với bây giờ còn hạnh phúc hơn. Ta có chút hận anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng chính mồm nói với ta những lời này,
Nữ quỷ nở nụ cười, cười rất vui vẻ, đi vào trong thông đạo. Thân ảnh yểu điệu dần dần biến mất không thấy gì nữa, từ đàng xa truyền lại tiếng ca tuyệt vời. Tiếng ca kia không còn tịch mịch như vậy nữa, ngược lại còn có một loại giải thoát.
- Tâm nhược quyện liễu, lệ dã kiền liễu. Giá phân thâm tình, nan xá nan liễu...
Tiếng ca xa dần, chậm rãi không nghe thấy được, chỉ có quỷ sứ đứng ở đó chuẩn bị đóng cửa thông đạo lại mà sững sờ. Suy nghĩ lại lời nói của nữ quỷ trước khi rời đi.
- Cái tên kia thì làm sao bây giờ?
Diệp Tiểu Manh chỉ chỉ vào Tống Tân đang nằm trên mặt đất.
- Giao cho các vị.
Quỷ sứ thở dài.
- Tuy rằng tôi hận không thể giết hắn, nhưng mà tôi không thể chủ động ra tay với người sống. Chuyện đánh nhau lúc đêm nay có thể nói là tôi vì tự vệ, không thể không ra tay. Nhưng mà đúng là tôi và người kia đã động thủ, chỉ sợ lần này trở về, tôi sẽ lại bị cấp trên trừng phạt.
- Cứ giao cho tôi đi, chuyện tình ở dương gian thì cứ để người dương gian quản. Chuyện của người thường thì cứ để người thường xử lý. Gọi điện thoại cho Từ Mẫn, nói cho nàng biết là bọn cướp đã bị chúng ta bắt được, nhưng mà con tim đã biết giết rồi, bảo nàng phái người đến để xử lý những vấn đề tiếp theo.
Minh Diệu đi đến chỗ Tống Tân đang nằm ở trên mặt đất.
- Nhưng mà trước đó, ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn.
- Cũng rốt như vậy tôi cũng sẽ không nhúng tay vào. Mặc kệ như thế nào, đêm nay tôi cũng thiếu nợ cậu một cái nhân tình lớn, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ trả lại cho cậu.
Quỷ sứ hướng về phía Minh Diệu và Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, xoay người biến mất ở giữa tần bạch quang. Đêm nay hắn bị thương không nhẹ, phải vội vàng quay trở lại dưỡng thương.
- Tốt lắm, rốt cục có thể nói chuyện mặt đối mặt rồi.
Minh Diệu đá cho Tống Tân đang nằm trên mặt đất một cước.
- Không cần giả vờ, ta biết ngươi đã tỉnh được một lúc rồi.
- Không nên, không nên.
Tống Tân nhảy qua một bên, tránh thoát một cước của Minh Diệu. Kỳ thật thì từ lúc nữ quỷ và quỷ sứ bị nhốt vào trong Huyền Hỏa trận thì hắn đã tỉnh lại. Cũng đã từng muốn nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng mà không biết Phạm Đồng đã dùng thủ đoạn gì, chân của hắn không nghe theo sự sai khiến của mình nữa, nửa thân dưới giống như bị liệt.
- Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.
Minh Diệu cười cười.
- Giết người chính là phạm tội, ta chỉ là một người dân của thành phố, nhưng mà khi phát hiện ra chuyện của bọn cướp thì cũng chỉ là làm việc nghĩa mà thôi, còn xử lý ngươi như thế nào thì để cho cảnh sát quyết định.
- Ta chẳng qua chỉ là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề mà thôi, mấy vấn đề mà ta còn chưa hiểu rõ.
Minh Diệu rút một điếu thuốc ở trong túi ra.
- Ngươi xem, ngươi đã gây ra cho chúng ta rất nhiều phiền toái, cho nên trả lời mấy vấn đề của ta cũng xem như là bồi thường. Ta có thể cam đoan không đánh vào mặt của ngươi. Nhưng mà những thủ đoạn đặc biệt khác, ta cũng muốn thử xem một chút.
- Ăn hết cái này đi.
Minh diệu lấy ở trong túi quần ra một cái gì đó màu đen. Tống Tân còn chưa có nhìn rõ, Minh Diệu liền bóp cái miệng của hắn ra, bắt hắn mạnh mẽ nuốt xuống.
- Khụ khụ, ngươi cho ta ăn cái gì…
Tống Tân cảm giác có một cỗ mặn chát ở trong cổ họng của hắn.
- Thứ tốt, một thứ có thể khiến cho những thứ ngươi nói ra đều là thật.
Minh Diệu vỗ vỗ tay, tìm một cái ghế ngồi ở trước mặt Tống Tân.
- Ta sẽ hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi có thể lựa chọn không trả lời, nhưng mà tuyệt đối không thể nói dối. Bởi vì chỉ cần ngươi nói dối, như vậy ngươi sẽ biết cái ta vừa mới cho ngươi ăn hết là cái gì.
Tống Tân không khỏi rùng mình một cái. Vừa rồi lúc giả vờ hôn mê hắn cũng đã nhìn thấy, người nam nhân trước mặt này cũng giống như kẻ đã đánh hắn ngất xỉu. Tuy rằng chưa từng nhìn thấy Minh Diệu ra tay, nhưng mà uy lực của cái Huyền Hỏa trận kia của Phạm Đồng hắn đã tận mắt nhìn thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.