- Này này, nếu đã đến đây, liền sớm ra tay một chút đi, làm hại ta mệt muốn chết rồi.
Chứng kiến người được phái đến, Minh Diệu thở dài một hơi nhẹ nhõm. Ngồi bệt xuống mặt đất.
- Ta không còn khí lực, ngươi tới đi. Dù sao ta giúp ngươi chăm sóc hài tử thời gian dài như vậy, ngươi cũng giúp ta thanh lý một chút phiền phức đi.
- Thanh lý phiền phức sao?
Nam nhân cười cười.
- Quần áo của ta đây cũng không giống người dọn vệ sinh.
- Cái này cũng không có cách nào.
Minh Diệu nhún nhún vai.
- Ta vốn cũng muốn tiếp tục đánh, để yêu lân ra khỏi vỏ. Ngươi cũng biết, yêu lân ra khỏi vỏ chính là không nhẹ không nặng, vạn nhất thật sự chọc giận nữ nhân kia, sợ là cái mạng nhỏ của ta cũng phải để lại ở trong này.
- Được rồi.
Nam nhân kia bất đắc dĩ gật đầu, đi ra phía trước, hướng tới con Khuyển Địa Ngục kia vẫy tay.
- Đến đây đi, tiểu khả ái.
Khuyển Địa Ngục gầm nhẹ lên, không có nhào tiến đến, ngược lại bắt đầu lui về phía sau. Bản năng dã thú nói cho nó biết, đây là một người còn lợi hại hơn nhiều, hơn nữa mùi vì trên người nam nhân này, so với nó càng thêm hung mãnh. Giống như là một con chó săn nuôi trong nhà đụng phải một con sói hoang trên thảo nguyên. Loại cảm giác này khiến cho cả người Khuyển Địa Ngục run rẩy.
- Không thể nào.
Thấy Khuyển Địa Ngục lui về phía sau, vẻ mặt của Minh Diệu trở nên nhăn nhó.
- Đồ súc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413380/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.