- Nữ nhân đều rất hẹp hòi, không biết đến khi nào mới có thể hết tức giận.
Nếu việc đi tới không có kết quả, Minh Diệu liền đặt mông ngồi xuống đất, lấy bao thuốc từ trong túi ra.
Bật lửa châm thuốc, Minh Diệu rít một hơi thật sâu. Đối phó với sinh vật nữ tính đang nổi nóng, biện pháp tốt nhất chính là trốn. Đối với nữ nhân đang tức giận thì không thể nói đạo lý. Minh Diệu đã bị đưa tới nơi này trốn thì không thể, nhưng có thể không đụng tới nòng súng.
Nữ nhân tức giận cũng nhanh, mà nguôi giận cũng nhanh. Chủ ý của Minh Diệu chính là kéo dài thời gian cho tới khi tâm tình của nữ ác ma kia tốt lên một chút rồi nói sau.
Điếu thuốc đã sắp tàn, Minh Diệu ném tàn thuốc xuống, không biết là do ngồi lâu hay là vì nguyên nhân khác mà Minh Diệu cảm giác thấy thân thể có chỗ khác lạ. Không phải loại cảm giác mệt mỏi trên thân thể, mà là loại cảm giác mệt nhọc khi linh lực bị chậm rãi tiêu hao hết. Lúc này Minh Diệu mới chú ý tới, ở trong không gian này, dường như linh lực trong thân thể của mình đang dần dần biến mất, hóa thành nhiều điểm sáng không dễ dàng phát giác, tan biến trong không trung.
- Xong đời.
Minh Diệu ném tàn thuốc xuống.
- Xem ra sắp chịu không nổi, nếu không nhanh chóng đi ra ngoài một chút, chỉ sợ đến khi ta bị hút thành xác khô thì nữ ác ma kia cũng chưa tiêu hết nộ khí.
Minh Diệu đứng dậy, bắt đầu tiếp tục đi, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413375/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.