Minh Diệu nhìn thấy rõ bộ dạng của người đàn ông đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, chau mày:
- Phạm Đồng? Ngươi rốt cục…
- Cảnh sát, bỏ vũ khí trong tay xuống, đặt hai tay lên đầu!
Từ Mẫn theo thói quen rống to, tay sờ soạng bên hông, nhưng lại rỗng không, lúc này nàng mới nhớ tới mình đang trong thời gian nghỉ phép, đã giao nộp lại súng cho cấp trên.
- Hô hô, nguyên lai là anh sao, tôi vừa rồi còn đang suy nghĩ là ai nhẹ nhàng như vậy xông qua Mê Tung Trận của tôi bố trí.
Phạm Đồng đứng dậy, trong tay vẫn cầm con dao hàn quang lòe lòe cùng trái tim lâm ly máu tươi.
- Anh đang tra xét vụ án này sao?
- Không được hành động thiếu suy nghĩ, bỏ vũ khí trong tay xuống!
Thấy Phạm Đồng đứng dậy, Từ Mẫn có chút khẩn trương.
- Người này tôi biết, không cần quá mức khẩn trương!
Minh Diệu nói:
- Hắn cũng là người trong hiệp hội.
- Người trong hiệp hội thì có thể tùy tiện giết người sao? Người của hiệp hội thì có thể vượt qua luật pháp sao?
Từ Mẫn tức giận rống to:
- Bỏ vũ khí trong tay xuống, hai tay đặt lên đầu!
- Giết người? Cô nói tôi giết người? Ha ha ha ha…
Phảng phất nghe được chuyện thật buồn cười, Phạm Đồng cao giọng cười lên, đem con dao cầm trong tay cắm lên trên bàn:
- Tôi chưa bao giờ giết người!
Phạm Đồng mang theo khinh miệt cười cười nhìn Từ Mẫn đang khẩn trương.
- Có ý gì?
Minh Diệu ý bảo Từ Mẫn bình tĩnh lại, nhìn Phạm Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413355/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.