- Nó làm sao chạy được?
Ada nắm cánh tay Lưu Chân Chân hỏi.
- Tôi…tôi…
Lưu Chân Chân tựa hồ bị chuyện vừa rồi làm sợ choáng váng, hồi lâu vẫn không nói ra lời.
- Trấn định một chút, từ từ nói.
Minh Diệu ôn nhu sờ sờ đầu Lưu Chân Chân.
- Nó…nó là quái vật…
Lưu Chân Chân lắp bắp trả lời:
- Không biết tại sao hắn có thể đào thoát khỏi còng tay, sau đó biến thành một con quái vật có bốn chân, đá văng tôi ra ngoài, chuyện sau đó tôi không còn biết gì nữa.
- Không thể nào đâu, tôi bày ma pháp bên trong còng tay, không thể nào tránh thoát!
Ada hoàn toàn không hiểu nổi.
- Thật ra thì rất dễ dàng, là do chúng ta quá khinh thường mà thôi.
Minh Diệu vươn ra một cánh tay:
- Tôi vừa nhớ lại có một người bạn cảnh sát từng nói qua với tôi, thật ra muốn lấy tay ra khỏi còng tay rất đơn giản, chỉ cần cô phát điên, đem ngón tay cái làm trật khớp là được.
- Cậu xem chừng nàng, tôi đi đuổi theo.
Ada cầm lên ma trượng vội vàng chạy ra cửa.
- Cô ở yên lại đây, không nên chạy loạn, tôi phải đi hỗ trợ.
Minh Diệu suy nghĩ một chút, quyết định chạy theo giúp Ada.
Trước khi ánh bình minh dâng lên chính là thời khắc tối tăm nhất trong một ngày, trên bầu trời nổi lên mưa phùn, bị gió biển thổi qua khiến ánh mắt không cách nào mở ra được, Minh Diệu lấy nhẫn ngọc ra khỏi túi áo:
- Tiểu Ngọc, có thể truy tung được con yêu quái kia đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413320/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.