Trên con đường nhỏ không một bóng người, Ada cùng Minh Diệu một trước một sau bước đi, trăng sáng thật đẹp, nhưng Minh Diệu đã không còn chút tâm tư đi ngắm nhìn, cũng không cách nào ngẩng đầu đi ngắm, bởi vì trên cổ hắn treo đầy những túi quần áo do Ada điên cuồng mua về.
- Hôm nay thật cao hứng!
Ada hai tay trống rỗng, ở phía trước không ngừng nhảy nhót, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được nàng thật sự vui vẻ.
- Đã thật lâu không được tận hứng như hôm nay rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Minh Diệu đi phía sau chầm chậm phụ họa:
- Chị thì tận hứng rồi, nhưng tôi thì sống không bằng chết nha!
Trong lòng Minh Diệu thầm nghĩ.
- Sau này cậu có thể cùng tôi đi ra ngoài dạo nữa không?
Ada xoay người, nhìn giống như quái nhân canh giữ gác chuông đang bối lưng gù chậm chạp dụ dỗ Minh Diệu:
- Tôi thật thích có cậu cùng đi dạo phố với tôi.
- Làm ơn đi!
Minh Diệu sắp khóc lên:
- Chỉ cần chị ngoắc ngoắc tay, đàn ông trên toàn thế giới đều chạy tới đòi đi dạo với chị thôi, tại sao phải kéo theo tôi chứ, tôi không chịu được kiểu hành tội này đâu.
- Hừ, tôi thích vậy đó, dù sao tôi bất kể, chỉ cần sau này tôi muốn đi dạo phố, cậu phải đi với tôi.
Ada không đợi Minh Diệu kháng nghị, liền nhanh chóng chạy về phía trước.
- Nói định rồi đó, tôi không nghe được lời phản đối của cậu, coi như là cậu đã đáp ứng.
- Uy…
Minh Diệu vô lực muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-trinh-tham/1413313/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.