Ở Hách Liên lâu đài, cùng lúc với Trần U đi ngủ.
Phòng ngủ.
Hách Liên Tử Đồng khoác trên người một chiếc áo ngủ đen đơn sơ, hai bàn tay nắm chặt, ngồi trên chiếc giường xa xỉ của riêng mình, trăn trở điều gì đó.
Ánh đèn ngủ bên cạnh soi sáng lên gương mặt cô, làm lộ ra hai má hồng ửng.
“Sao…sao mà mình không thể quên được chuyện chiều nay nhỉ?” Hách Liên Tử Đồng tự vấn trong lòng. Từ khi về đến lâu, cô chỉ cứ nghĩ mãi về chuyện chiều nay.
Cô nhớ rõ nhất là lúc hai người cùng đi trên đường đến tiệm Hương U Lan. Lúc đó vì đang vội vàng, nên cô không để ý nhiều.
Bây giờ nhìn lại, cô rõ ràng thấy ánh mắt của những người qua đường có chút kỳ quái, họ như đang coi cô và cậu bé ấy là một cặp đôi yêu nhau, lén lút ra ngoài chơi.
“Sao lúc đó mình lại!..” Đang suy nghĩ, bỗng tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô.
“Tiểu thư! Đã đến lúc nghỉ ngơi rồi đó, lão gia sai tôi đến đây nhắc nhở ngài đừng thức khuya.”
Đó là giọng nói của một bà hầu gái ngoài năm mươi, là người chăm sóc cho công việc sinh hoạt của Hách Liên Tử Đồng.
“Tôi hiểu rồi, bà cứ yên tâm đi, tôi sẽ nghỉ sớm thôi!” Hách Liên Tử Đồng trả lời.
“Vâng, vậy tôi xin phép đi trước. Chúc tiểu thư ngủ ngon!”
Tiếng nói vừa ngừng, thì tiếng bước chân dần xa lại.
“Đành! Không nghĩ nữa!” Hách Liên Tử Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-dem-dai-ngay-tan-cua-thanh-than/3414897/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.