Ánh mắt của cô bé tóc bạc lấp lánh như những ngôi sao, nhưng cũng ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Cô nhìn vào đôi mắt màu đỏ rực lửa của Trần U, cô run rẩy hỏi: “Tớ nghe chị Trần nói, cha mẹ của cậu chết do U Minh đúng không?”
Trần U nhìn cô bé trước mặt, cảm nhận được một sự quan tâm chân thành. Cậu khẽ gật đầu, cậu nói: “Ừm, đúng vậy. Cha mẹ tớ đã hy sinh để bảo vệ tớ và người dân khỏi sự tàn bạo của U Minh.”
Cậu hỏi: “Thế, cậu vì sao lại muốn biết chuyện này?”
Cô bé tóc bạc cắn môi, vẻ mặt của cô chuyển qua buồn bã. Cô ấy run run nói: "Thực ra, mẹ của tớ cũng chết do U Minh. Nên thấy cậu, tớ mới có cảm giác đồng cảnh ngộ thôi.
“Thế hả? Vậy tớ xin chia buồn nhé.” Trần U hiểu ra, sau đó cậu hỏi: “Chắc hôm nay là ngày mẹ cậu mất nhỉ, nên cậu mới muốn mua bằng được bó hoa kia.”
Sau đó, hai người bắt đầu trò chuyện.
Còn ông quản gia và Trần Liên đứng đây nãy giờ bị coi là trong suốt.
“Chả lẽ tiểu thư để ý cậu bé này?” Ông quản gia tự hỏi trong lòng. Trong cảm nhận của ông, tiểu thư là một người ít khi nói chuyện và ngại giao tiếp, nên hiếm khi ông ấy thấy cô ấy nói chuyện với ai. Và nhiều nhất cũng sẽ không nói quá hai câu.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng ông ấy cũng không nói gì, mà chỉ đứng một bên lắng nghe. Thế giới này cũng khá thoáng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-dem-dai-ngay-tan-cua-thanh-than/3414895/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.