Chương trước
Chương sau
Ông quản gia không chần chừ, như một con báo đói, lao thẳng vào kẻ mặc áo chùm đầu đang đứng sau lưng Hách Liên Tử Đồng. Cú đấm của ông như một cơn lốc xoáy, khiến cho kẻ đó bị hất tung lên không trung. Nhưng lần này, thứ nát bét không còn là cái đầu của kẻ đó, mà toàn bộ cơ thể của kẻ đó bị ông quản gia đánh tan.

"Tiểu thư! Ngài mau nấp sau lưng tôi. Những tên này là tay sai của Đồ Thần Giáo, lần này chúng đến đây là đã tính toán với ngài từ lâu. Đợi khi ta xử lý xong bọn chúng, thì sẽ tra hỏi cho ra kẻ chủ mưu đằng sau." Ông quản gia quay đầu về phía sau, nói với Hách Liên Tử Đồng.

"Ừm! Ông cẩn thận!" Hách Liên Tử Đồng gật đầu, rồi cô nghe lời, nhanh chóng núp sau lưng ông quản gia.

Sau đó, ông quay đầu lại, thì thấy đám người kia bao gồm cả kẻ bị ông đánh nát kia. Thân thể của kẻ đó lúc này đã biến thành màu đen lục, hình dáng rất giống sinh vật U Minh, chỉ khác mỗi ánh mắt tà ác là vẫn giữ được một chút lý trí. Lúc này, bọn chúng đang lao lên bao vây ông.

"Thằng già! Mày thấy món quà tao dành cho mày như nào? Rất ý nghĩa chứ? Ha ha!" Huyết Ảnh dẫn đầu những kẻ bao vây, cười nói. Trên gương mặt của gã tràn ngập vẻ trêu tức và xem thường. Gã nhìn ông quản gia như nhìn một con chuột bị kẹp trong bẫy.

"Không ngờ lũ chuột cống Đồ Thần Giáo chúng mày lại gan lớn như thế. Chúng mày có tin rằng, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, thì Hách Liên gia tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua chúng mày!" Ông quản gia đe dọa nói.

"Không bỏ qua bọn tao?" Huyết Ảnh hỏi, nhưng sau đó, gã nhỏ một ngụm nước bọt xuống dưới đất, gương mặt dưới áo chùm đầu của gã tràn ngập vẻ khinh bỉ: "Nếu bọn tao giết "vị tiểu thư cao quý" này của Hách Liên gia tộc tụi mày, rồi cao chạy xa bay thật nhanh thì gia tộc chúng mày bắt bọn tao kiểu gì? Bọn tao đã chuẩn bị sẵn một con đường thoát thân, chúng mày đừng mơ mộng có thể ngăn cản bọn tao."

Nhưng nói đến đây, Huyết Ảnh lại đổi giọng. Gã dụ hoặc nói: "Hay là như thế này đi. Mày giao "vị tiểu thư cao quý" này cho bọn tao, rồi giả vờ như chưa có chuyện gì. Khi đó, mày vừa né được một trận chiến đấu, mà bọn tao nhận được ích lợi, như thế này không những có ích cho cả hai. Mà khi xong việc tao còn cho mày 100 đồng tiền vàng làm thù lao. Mày thấy điều kiện này như nào? Đừng nói là tao không biết quan tâm đến mày đấy." Gã nói, trong mắt lộ ra vẻ thèm khát và đắc ý.

Nhưng trái với suy nghĩ của Huyết Ảnh. Ông quản gia cũng không đáp ứng điều kiện của hắn, mà ngược lại. Ông quản gia chỉ lắc đầu, rồi ông dùng giọng nói mỉa mai nói: "Vốn tao tưởng lũ chúng mày giao thiệp với U Minh là đã ngu lắm rồi. Nhưng xem ra, thằng già này đã đánh giá quá thấp mức độ ngu đần của chúng mày.".

"Ai đã cho lũ ô hợp chúng mày sự tự tin để đấu với tao vậy? Tuy chúng mày đã biến thành bán U Minh, sở hữu một phần đặc tính bất tử của tụi nó. Nhưng cũng đừng quên tao chính là một Thần Phàm Giả đó."

Nói đến đây, ánh mắt của ông quản gia trở nên sắc bén, giọng nói của ông ấy tràn ngập sát khí: "Vốn tao không định dùng Thần Chú, nhưng chúng mày muốn chết thì tao chiều."

Vừa nói xong, thì miệng ông đã lẩm bẩm một số từ ngữ khó hiểu. Ngôn ngữ ông ấy nói chính là Thần Ngữ, khi một Thần Hành Giả đạt đến cấp độ Siêu Phàm Giả bậc ba thì trong đầu họ đều xuất hiện ba dòng Thần Chú được viết bằng Thần Ngữ. Mỗi một hệ đều có một Thần Chú riêng, và khi đọc xong Thần Chú thì một bộ thần giáp sẽ xuất hiện trên ở trên cơ thể người đọc nó lên.



Mà câu Thần Chú ông quản gia đang đọc là đại diện cho hệ Thổ (Đất).

"Nằm sâu dưới mặt đất, chôn vùi trong cát bụi."

"Vững trãi truớc ngày tàn, kiên cường trước màn đêm."

"Ta kêu gọi ngươi, chúa tể của mặt đất hãy trỗi dậy và đập tan màn đêm, Hoàng Đế Thổ Hoàng!"

Sau khi nhẩm xong, một bộ Thần Giáp bỗng nhiên xuất hiện ở trên người ông. Nó có màu nâu đất, chắc chắn và cứng cáp. Ở trên thân giáp phát ra một ánh sáng mờ ảo, như một lớp bảo hộ vô hình.

Quá trình này trông có vẻ dài, nhưng thực chất chỉ mất vài giây.

Tuy nhiên, trong vài giây ông nhẩm Thần Chú thì đám người Đồ Thần Giáo đã bắt đầu di chuyển. Nhưng chúng không có lao lên tấn công, mà bắt đầu vây quanh ông.

Đám người này có sáu người, cộng thêm Huyết Ảnh nữa là bảy người. Trong đó năm tên và Huyết Ảnh đi xung quanh ông quản gia, tạo thành hình lục giác. Còn kẻ thứ bảy thì đứng yên bên ngoài, hình như là đang đợi lệnh.

Sau khi đã hoàn tất, ông quản gia quay đầu nhìn đám người Đồ Thần Giáo.

"Chúng mày đã sẵn sàng để chết chưa?"

"Mày rất mạnh. Không hổ là Thần Phàm Giả, nhưng mày tao sẽ không có chuẩn bị nào sao?" Huyết Ảnh trả lời. Và vừa lúc đó, gã cũng đưa tay lên, hình như là để ra lệnh.

Sau đó, một hiện tượng bắt đầu xảy ra. Ở dưới chân sáu kẻ này bỗng xuất hiện khói đen nồng nặc, theo sau đó là một vòng tròn dần dần hiện ra. Ở phía trong vòng tròn này xuất hiện đồ án của một ngôi sao sáu cánh.

"Không xong! Là Lục Mang Khốn Thần trận. Tiểu thư ngài chạy mau!" Ông quản gia gấp gáp nói.



Sau đó, ông dùng tay đẩy Hách Liên Tử Đồng ra khỏi trận pháp. Vừa lúc đó ông cũng nhảy lên, định đi ra khỏi pháp trận này, nhưng ở trên trời không biết từ đâu xuất hiện những dây xích tỏa ra khí đen, chúng vừa xuất hiện liền khóa tay chân ông quản gia lại.

Còn Hách Liên Tử Đồng nhờ lực đẩy của ông quản gia, nên cô may mắn chạy ra kịp thời. Vừa chạy ra, cô không chút nghĩ ngợi, chạy thẳng về phía một con đường.

Không phải là cô không quan tâm lão quản gia. Mà là cô biết rằng, đám người Đồ Thần Giáo đó cho dù đông gấp đôi thì cũng không phải là đối thủ của ông.

Thấy cô chạy, Huyết Ảnh đang đuy trì trận pháp quay đầu về phía kẻ thứ bảy, gã tức giận quát: "Thằng ngu! Mày còn đứng ở đó làm gì? Bọn tao chỉ có thể kiên trì mười năm phút thôi đấy. Mày mau đi giết con nhỏ đó cho tao."

"Vâng, thưa Huyết Ảnh đại nhân." Kẻ đó đáp lại, nhưng khi gã vừa đi đến gần con đường mà Hách Liên Tử Đồng vừa chạy, thì giọng nói tức giận của lão quản gia lại vang lên: "Đứng lại đó cho tao!"

Theo sau là ông quản gia giật đứt những sợi xích. Lao thẳng về phía kẻ mặc áo chùm đầu kia, vừa đến gần ông liền tung ra cú đấm cực mạnh vào người gã. Cú đấm này của ông mạnh mẽ hơn trước rất nhiều khi được gia trì bởi Thần Giáp.

Còn kẻ mặc áo chùm đầu kia bị ông đánh vào, cơ thể của gã bị đánh nát ngay tại chỗ. Nhưng sau đó, một thực thể màu đen lại xuất hiện ở vị trí kẻ đó vừa chết, thực thể này lại hơi mờ ảo, và có vẻ suy yếu do vừa bị sức mạnh Thần Thánh ở trên Thần Giáp tấn công.

Đây chính là trạng thái bình thường của gã. Những kẻ này sở dĩ dược gọi là bán U Minh bởi vì chúng đã thực hiện một nghi thức tà ác, chuyển linh hồn của mình vào sinh vật U Minh. Và để sống bình thường thì những kẻ này đã giết hại rất nhiều người vô tội, lấy máu và thịt của những người đó để đắp nặn thân thể mới.

Vừa mới sống lại, gã đó tức giận quát: "Thằng già khốn khiếp! Mày biết cơ thể này của tao đắp nặn mất bao nhiêu thời gian sao? Khi bắt được con nhỏ đó tao nhất định..."

Nhưng chưa kịp gã nói xong, thì Huyết Ảnh lại lần nữa tức giận quát: "Mẹ mày thằng ngu! Tao bảo mày đi giết con nhỏ đó, chứ không phải nói nhảm. Đợi một lúc nữa thằng già này thoát khỏi phong ấn thì cả lũ này chết hết đó!"

"Mày có giỏi thì đi mà bắt!" Kẻ vừa biến thành U Minh kia tức giận nói ở trong lòng, nhưng ở bên ngoài gã chỉ quay đầu rồi hướng về phía Hách Liên Tử Đồng chạy đi. Nhưng do bị thương, nên tốc độ của gã đã chậm đi rất nhiều.

Tận mắt nhìn kẻ đó rời đi, ông quản gia không thể làm gì vì đã bị pháp trận kéo trở về. Tuy pháp trận này không thể làm bị thương ông ấy, nhưng ông cũng không thể phá nó ta được. Đám người Đồ Thần Giáo này đã mượn sức mạnh của màn đêm để duy trì trận pháp, nếu không chỉ cần một tay là ông có thể phá nó ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.