Chương trước
Chương sau
- Quyển 1: Điêu Tàn và Sụp Đổ

Chương 3: Chuyện Đã Qua (1)

- --

Cậu cảm thấy tim đập thình thịch, cậu không thể tin được lão Đức Mai, lão quản gia luôn hiền hòa và vui tính hằng ngày, bây giờ lại bị thương nặng như vậy.

"Vậy còn cha mẹ của tôi và những người trong thành?" Trần U hỏi với giọng lo lắng.

Lão Đức Mai lắc đầu, nói với giọng buồn bã: "Bọn họ ư? Có lẽ họ đã chết hết rồi. Sinh vật u minh quá đông và hung bạo. Cha mẹ của ngài đã quyết định hy sinh mạng sống của mình, để ở lại cùng dân chúng trong thành. Họ là những người anh hùng, thiếu gia ạ!" Lão Đức Mai cố gắng nói hết câu, và lão đặc biệt nhấn mạnh vào từ "chết".

"Chết...chết hết rồi?" Trần U không thể tin được, hai mắt cậu trợn trừng, cơ thể cậu run rẩy.

Quả nhiên, đối với một đứa trẻ năm tuổi thì tin tức này mang đến ảnh hưởng rất lớn. Trần U sau khi nghe tin cha mẹ chết, trong một lúc cậu vẫn chưa thể phản ứng, hai mắt cậu đờ đẫn. Cậu hy vọng câu nói vừa nãy của lão Đức Mai chỉ là một trò đùa.

Lão Đức Mai thấy cậu như vậy, lão khẽ thở dài một cái, rồi nói với giọng an ủi: "Thiếu gia, ngài đừng quá thương tâm. Ở trên thế giới này, sống sót đã là một điều may mắn lớn. Ngài phải sống tốt, sống khôn ngoan, sống mạnh mẽ như những gì cha mẹ cha mẹ ngài đã dặn."

Trần U ngẩng đầu, cố tỏ ra mạnh mẽ nói: "Tôi ổn mà, không có gì đâu, chỉ có điều tin tức này tôi khó có thể tiếp thu nổi" tuy cậu cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng những giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ đôi mắt đã bán đứng cậu.

"Rồi ngài sẽ phải tập làm quen với việc này thôi, cha mẹ, người thân, bạn bè,... Mất đi là một việc luôn xảy ra ở thế giới này. Cho dù chúng ta muốn sống an ổn, nhưng những sinh vật U Minh kia sẽ cho chúng ta sống yên sao?" Lão Đức Mai nói. Một người già đời như lão đương nhiên đã trải qua nhiều giông bão, nên cho dù rơi vào hoàn cảnh này lão vẫn có thể bình tĩnh an ủi Trần U.

Nghe lão nói, Trần U dùng tay gạt nước mắt trên gương mặt, trong đôi mắt của cậu hiện lên vẻ quyết tâm. Đang lúc cậu định nói gì thì thanh âm nghiêm túc của lão Đức Mai đã cắt đứt những lời cậu muốn nói.

"Chúng ta đã đến Thiết Tâm Thành rồi."

Lão Đức Mai vừa nói, vừa quay đầu nhìn thẳng vào tòa thành to lớn trước mặt. Mặc dù Trần U đã nhìn thấy nó từ xa rồi, nhưng khi lại gần cậu mới cảm nhận được sự hùng vĩ và vững chắc của toà thành này.

"Thiết Tâm Thành? Đây không phải là nơi cư ngụ của gia tộc Hách Liên, gia tộc Tử Tước uy quyền nhất vùng này sao?" Trần U kinh ngạc hỏi lão Đức Mai.

Thiết Tâm Thành là một tòa thành cỡ trung, cao cấp hơn tòa thành của dòng họ Trần U trước kia. Tòa thành này do Hách Liên gia tộc cai trị, một gia tộc Tử Tước danh giá.

Theo lời đồn, trong gia tộc này có đến ba người đạt đến cấp Liệp Thần giả. Ngoài ra Hách Liên gia tộc còn có một quân đoàn tinh nhuệ gồm 500 Siêu Phàm Giả. Vì thế, Hách Liên gia tộc được coi là một trong những gia tộc mạnh nhất ở cấp Tử Tước.

Hơn nữa, nếu không vì tòa thành này xa hoàng thành của Ngọc Lan Đế Quốc quá, thì giờ đây Hách Liên tử tước gia tộc đã trở thành Hách Liên bá tước gia tộc rồi.

- --



"Đúng vậy, thưa thiếu gia. Cha mẹ ngài sai tôi đưa ngài đến nơi này." Lão Đức Mai nói với giọng khàn khàn.

Vừa nói xong, lão dường như nhớ ra cái gì đó, lão liền vội lục trong túi quần một hồi, sau đó lão lấy ra một cái huy hiệu làm bằng bạc.

"Thiếu gia! Đây là huy hiệu Nam Tước của Trần Gia, cha mẹ ngài bảo tôi đưa nó cho ngài, ở mặt sau của huy hiệu này có khắc những dòng phù văn ký ức, nó ghi lại một số truyền thừa về Thần Hành Giả và các tri thức của Trần Gia."

Lão nói xong, liền quay đầu, rồi nhanh tay đưa cái huy hiệu vào cái lỗ nhỏ đó.

Trần U nhìn thấy cái huy hiệu, cậu vội vàng giơ tay lấy nó. Cái huy chương này bằng bạc, ở mặt giữa của huy hiệu có một chữ "Nam" to đùng ở giữa, biểu thị cho thân phận Nam Tước.

Trong lúc Trần U đang nghiên cứu cái huy hiệu, thì xe ngựa đã đến gần cổng thành. Vừa đến, thì một tiếng quát to như sấm của một người đàn ông vang lên.

"Người tới mau dừng xe! Muốn đi vào Thiết Tâm Thành phải chứng minh thân phận!"

Cậu quay đầu nhìn lên, lọt vào tầm mắt cậu là một đội vệ binh đứng canh cổng thành, họ mặc giáp sắt, mặt nghiêm như cái bàn, tay cầm giáo. Lúc này, một người trong số họ đang cầm giáo chỉ về phía xe ngựa của Trần U.

Thấy cảnh này, cậu vẫn chưa kịp phản ứng gì thì Lão Đức Mai đã đưa tay chỉ chỉ xuống, ý muốn nói là kêu cậu nhanh núp xuống. Mặc dù rất khó hiểu nhưng cậu vẫn nhanh chóng làm theo những gì lão Đức Mai ra hiệu.

Sau khi cậu đã núp kỹ, lão Đức Mai quay người lại, lấy từ trong túi quần ra một tờ giấy, giơ lên cho mấy người vệ binh xem.

"Tôi là một thương nhân tự do, trong thương đội dưới quyền của Trần Nam Tước, hiện tại tôi cần vào thành để giao dịch và bổ sung hàng hóa, đây là giấy tờ, mong các vị xem kỹ rồi mở đường cho."

Một người vệ binh có vẻ là đội trưởng của cả nhóm tiến lên cầm lấy tờ giấy trong tay lão, rồi bắt đầu nhìn kỹ nội dung bên trên. Sau khi xác nhận trên tờ giấy có chữ ký Nam Tước của Trần Gia. Người vệ binh kia không dám chậm trễ, trả lại tờ giấy cho lão Đức Mai, rồi chắp một tay trước ngực, nói:

"Đúng là chữ ký của Trần Nam Tước, phiền ngài chờ đợi một chút, chúng tôi sẽ mở cổng thành ngay."

Nói xong, gã liền quay đầu lại rồi ra hiệu cho những vệ binh khác mở cổng.

Lão Đức Mai chỉ yên lặng nhìn cảnh này, những việc này lão đã tính toán kỹ càng từ trước. Thân phận của Trần U quá đặc thù, nếu để kẻ gian biết cậu là người thừa kế của Trần Gia. Chắc chắn nguy hiểm sẽ liên tục ập đến.

Thời gian trôi qua rất nhanh, không để lão Đức Mai chờ đợi quá lâu, một lúc sau tiếng "lách cách" "lách cách" mở cổng vọng lên.

"Cổng thành đã được mở, xin mời ngài đi vào." Người vệ binh đội trưởng kia vừa nói, vừa làm ra tư thế mời.

"Ừm, cảm ơn các vị đã giúp. Đây là một chút thù lao nhỏ." Lão Đức Mai gật đầu, rồi từ trong túi quần lấy ra một đồng vàng, lão tung nó cho người vệ binh đội trường. Sau đó, lão liền nhanh chóng vỗ dây cương để cho hai con ngựa tiến lên. Bị lão vỗ, hai con ngựa ngửa đầu lên, hí dài một tiếng, rồi bắt đầu tiến lên.

Sau khi xe ngựa đi vào thành, cổng thành phía sau tự động được các vệ binh đóng lại. Còn Trần U cũng không ẩn nấp nữa nữa, cậu đứng lên nhìn về phía cửa sổ hai bên.



Chỉ thấy, trong tầm mắt cậu là một đường được lát bằng đá, xung quanh có những tòa hai tầng, kiến trúc theo kiểu nhà có mái ngói, cửa sổ nhỏ, tường dày. Ở một số ngôi nhà có biển hiệu cho biết nghề nghiệp của chủ nhà ví dụ như thợ rèn, thợ may, thợ bánh...

Trên đường còn có những hàng quán nhỏ bày bán đủ thứ, như thực phẩm, đồ uống, đồ trang sức, đồ chơi...

Ở trên đường đi có rất nhiều người đi lại, già trẻ, nam nữ đều có và đa số đều là dân nghèo mặc y phục rách rưới.

Trong thành này cũng không u tối như bên ngoài, bởi đèn đuốc được thắp sáng khắp nơi. Nhưng bầu không khí nặng nề và âm trầm vẫn bao phủ những con người nơi đây.

Trần U trông thấy bọn họ và đương nhiên bọn họ cũng nhìn thấy chiếc xe ngựa. Trong mắt của bọn họ tràn ngập vẻ tò mò và kính sợ.

Trên đường đi rất thông thuận, bởi khi những người này thấy chiếc xe ngựa của Trần U, tất cả đều rất nhanh tách ra một con đường cho xe ngựa đi qua.

Chỉ một lúc, chiếc xe đã vượt qua những con đường, rồi lại rẽ vào một con ngõ nhỏ. Khi đến trước một căn nhà nhỏ, xe ngựa dừng lại.

Sau khi xe ngựa dừng lại, lão Đức Mai vội vàng nhảy xuống khỏi chỗ đánh xe, sau khi đã buộc cương cẩn thận lão mới đi mở cửa xe ngựa cho Trần U.

Còn Trần U khi thấy lão Đức Mai mở cửa, cậu liền không do dự bước xuống, vừa đi cậu vừa quan sát cảnh vật xung quanh.

Nơi đây là một con ngõ tối, xung quanh có vài căn nhà nhỏ, trước cửa những ngôi nhà này có treo đèn đuốc. Trong con ngõ này khá vắng vẻ, ít người qua lại, nhưng phần lớn đều là đám say xỉn, tinh thần bất ổn…, thỉnh thoảng những kẻ này lại mắng chửi vài câu.

Nhìn một hồi, Trần U liền quay đầu về phía lão Đức Mai. Chỉ thấy, lão Đức Mai đang đứng trước ngôi nhà kia, tay lão lúc này đang gõ nhẹ vào cửa khiến cho thanh âm "Cốc Cốc" vang lên.

Sau khi gõ xong, lão Đức Mai liền thu tay về rồi đứng im ở đó chờ đợi, còn Trần U thì đứng phía sau lão.

Đợi khoảng một lúc sau thì tiếng mở cửa vang lên, trong ánh sáng của đèn đuốc, một bóng người xuất hiện. Đây là một cô gái khoảng 20 tuổi, dung mạo bình thường, trên mặt có vài vệt tàn nhan, cô mặc trang phục làm bếp.

Cô gái này tên là Trần Liên, là chị gái ruột của Trần U. Khi cô mở cửa và nhìn thấy hai người, trên mặt cô lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng hoang mang.

"Lão Đức Mai, Trần U, hai người sao lại đến đây? Và lão Đức Mai, ngài bị thương nặng thế kia, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Trần Liên vội vàng hỏi.

Trần U đứng sau lão Đức Mai, ánh mắt u buồn, cơ thể run rẩy, nói với giọng nghẹn ngào: "Chị ơi...cha mẹ...cha mẹ bị...bị..."

Trần Liên nghe thấy vậy, trong lòng bàng hoàng, cô nhanh chóng ôm lấy Trần U, giọng nói run run: "Cha mẹ bị sao? Nói cho chị biết đi!"

Lão Đức Mai đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này, lão thở dài, lắc đầu, nói: "Chuyện này...hãy vào nhà rồi nói."

- --
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.