Chỉ còn một ngày cuối cùng trong bí cảnh, Vương Phong đã sớm nhàm chán với hiện thực khi chẳng còn bất cứ tinh thể nào chạy đến chỗ hắn nữa, chỉ còn cách nghe Hữu Sinh lải nhải để giải khuây qua ngày.
- Haizz, số ta đen vận.
- Mười giọt Phạt Cốt Kim Hoàng Túy còn chưa thỏa mãn? Haizzz... ta nói người trẻ tuổi vẫn luôn đòi hỏi cao.
- Hay là ta tự tìm.
Đôi mắt Vương Phong tự nhiên sáng hẳn, nếu chính mình dùng Âm Dương nhãn dò tìm khắp xung quanh đây, không tin nơi này chẳng có một truyền thừa nào liên quan đến ma đạo hay chỉ cần chứa nhiều ác niệm là có thể thử hút lại gần.
- Nhưng nếu lỡ có người nào nhìn thấy mắt ngươi thì sao.
- Lấy mảnh vải che lại.
Âm Dương đồng nhãn theo người kia nói là vật chí thượng, một mảnh vải nhỏ mà mắt thường có thể nhìn xuyên qua thì dĩ nhiên không thành vấn đề rồi.
- Âm Dương đồng nhãn, mở.
- Sao, sao rồi. – tiểu đồng cũng hồi hộp không kém.
- Từ từ, ta còn chưa dò được bao xa.
Lần thứ hai mở ra Âm Dương nhãn mới thực sự hiểu rõ sức mạnh của nó, một mảnh vải không thành vấn đề, thậm chí hắn có thể cảm nhận chỉ cần bản thân mình mạnh thêm chút nữa, luyện tập nhiều hơn nữa là có thể nhìn xuyên vật chất và phạm vi nhìn xa hơn.
Dò xét khắp nơi trong phạm vi có thể một lượt vẫn chưa tìm ra thứ gì tốt.
- Sao chẳng có tinh thể nào nhiều ác niệm vậy, ồ thì ra có nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-dai-dao/56566/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.