Đêm hôm, trung tâm thị trấn cứ như một thành phố đèn hoa rực rỡ, hàng triệu phương tiện lưu thông trên đường, giữa không trung bắc ra rất nhiều cầu đi bộ để mọi người thuận tiện di chuyển nhưng kiến trúc rất khéo léo, không hề làm rối mắt khiến cho nhịp sống cứ như vậy mà hối hả, ít khi tĩnh lặng.
Vương Phong lang thang trên những con đường sầm uất nhất của thị trấn về đồ ăn, thức uống, một khi trở thành tu sĩ thì việc ăn uống sẽ ngày càng giảm sút nhưng với xuất xứ của hắn thì điều đó rất khó, cứ như đã thành một thói quen
Tấp vào một chiếc xe đẩy đồ ăn nước khá đơn giản nhưng đông người, thực phẩm xếp trong tủ kính rất ngay ngắn và đẹp mắt.
- Một bát phở
- Vâng, có ngay.
Giọng thanh niên nói lớn từ bên trong chiếc xe đẩy, còn có một người phụ nữ nhìn hơi tiều tụy và vài đứa nhóc đang lau bàn, hẳn là một gia đình cùng mở ra quán này để mưu sinh.
Lúc chiều hắn đã thông báo cho mẹ Yên Tử một tiếng mình không về và đặc biệt từ hôm nay hai người họ cũng không làm tăng ca nữa nên hoàn toàn có thể yên tâm.
- Đây, của quý... Vương Phonggg
Thấy Đại Hùng cầm bát phở nóng bước ra hắn cũng hơi giật mình nhưng nghĩ lại hôm nay mình đã quên bén chuyện thông báo vị bằng hữu này một tiếng.
Vương Phong đành cười cười cho qua chuyện, xưng hô cũng cần thay đổi một chút cho thân thiết hơn.
- À,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-minh-dai-dao/2161749/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.