Kỳ trăng tròn đã qua, ba vị Đại, Trung, Tiểu Nguyệt “lang” hết kỳ tị nạn, cuối cùng cũng khởi hành về nhà. 
Thạch Phi Hiệp lưu luyến quấn quýt đến tận tiền sảnh, phát hiện Isfel và Gin đã ở đó rồi. 
“Các người đi an lành!” Thạch Phi Hiệp cảm động nắm tay Đại Nguyệt, lệ nóng vòng quanh. Rốt cuộc cũng đi, ha ha, sinh mệnh của hắn an toàn rồi! 
Đại Nguyệt cảm động lắc lắc tay, “Yên tâm, chúng ta mỗi tháng đều tới.” 
… 
Thạch Phi Hiệp ra sức rút tay lại. 
Gin đứng ở phía sau tuy trông tiều tụy, nhưng vẫn nở một nụ cười mỉm: “Thuận buồm xuôi gió.” 
Trung Nguyệt nói: “Ta biết ngươi rất luyến tiếc chúng ta, nhưng biểu hiện rõ rệt như vậy. Ta rất cảm động.” 
Gin: “Vậy đi nhanh một chút được không. Bên ngoài gió lớn, ta mệt mỏi quá.” 
Trung Nguyệt hỏi: “Gió lớn và mệt mỏi thì liên quan gì?” 
Gin đáp: “Bánh ga tô và bút máy không hề liên quan, nhưng đôi khi chúng vẫn cùng ở trên bàn.” 
Trung Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có lý.” 
Tiểu Nguyệt đột nhiên đi tới trước mặt Thạch Phi Hiệp: “Ta đã từng gặp rất nhiều con người ở nơi đây, nhưng ngươi là xinh xắn nhất.” 
… 
Đây xem như khen ngợi đi. 
Thạch Phi Hiệp sửa lại: “Con trai không ai nói xinh xắn, phải là đẹp trai.” 
Tiểu Nguyệt: “Ngươi không đẹp trai, xinh.” 
Thạch Phi Hiệp không phục: “Ta làm sao lại không đẹp trai?” 
Tiểu Nguyệt đáp: “Ngươi không đẹp trai bằng Isfel.” (Tsu: =))))) 
… 
Thạch Phi Hiệp liếc Isfel một cái, thấy người ta căn bản không có nghe, lập tức hỏi: “Ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-linh-tuu-diem/209725/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.