Chương trước
Chương sau
Editor: Tsuki 813
Beta: Hiên
Isfel nghiêng đầu, con ngươi đen láy lấp lánh nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp thầm nhủ có phải thằng cha này lén kiễng chân lên không, hại mình không thể không ngửa cổ lên nhìn hắn.
Từ dưới nhìn lên và trực diện bao quát khí thế cách nhau một trời một vực. Mà trong lúc đàm luận về tiền lương, kiêng kị nhất là khí thế thua người ta.
Loại cách làm này của Isfel thật sự là quá đê tiện rồi.
Thạch Phi Hiệp quyết định tuyệt đối không thể cho mưu thâm của hắn thực hiện được, cho nên lập tức đứng lên, làm cho đường nhìn bản thân quét trên đỉnh đầu tóc đen nhánh của Isfel.
Isfel không ngẩng đầu, vẫn như cũ nhìn thẳng về phía trước –  tức bụng hắn, “Nguyên nhân?”
“Sinh hoạt khốn cùng, chán nản, quẫn bách.” Mới một tháng, lại thiếu tửu điếm những một ngàn nhân dân tệ, thiếu Hughes năm nghìn Kim tệ, nếu cứ như thế nữa, hắn sớm muộn cũng phải đi bán máu. Đấy là nếu Gin hứng thú muốn mua.
Isfel điềm nhiên nói: “Bác bỏ.”
“Vì sao?” Tuy rằng hắn cũng đã nghĩ tới kết quả đó, thế nhưng khi bị cự tuyệt, hắn vẫn thấy tức giận đến độ la oai oái lên.
“Sinh hoạt khốn cùng, chán nản. Người khốn cùng, trên người không có thịt nhiều như vậy.”
......
Thạch Phi Hiệp một quyền bị đánh gục! (Knocked out =)))
Isfel tiếp tục lặn xuống nước.
Đây là việc hắn mỗi ngày phải làm, đó là ý chỉ của thần.
Tuy rằng hắn không hề cảm thấy nó có bất cứ tác dụng nào đối với mình.
Khi hắn ngây người trong nước qua một giờ, lần thứ hai trồi lên, phát hiện Thạch Phi Hiệp cư nhiên vẫn còn ngồi đờ ra ở mép hồ.
“Ta sẽ không đổi ý.” Đạp trên mặt nước gợn sóng, hắn xoay lên bờ ly khai.
Thạch Phi Hiệp vẫn không lên tiếng, nhắm mắt bám đuôi theo sát hắn.
Isfel cũng không để ý đến hắn, đi thẳng vào phòng.
Bố cục tầng này so với tầng của hắn có chút khác biệt, nơi này ngoại trừ hồ bơi, chỉ có gian phòng Isfel.
Có điều vật dụng trong phòng cũng không khác thường mấy, điểm ấy làm Thạch Phi Hiệp thoáng yên tâm một chút. Hắn ngó thấy Isfel muốn vào phòng tắm, vội vàng nói: “Ta là đến nhờ ngươi chỉ dạy.”
“Người hướng dẫn của ngươi là Hughes.” Hắn vẫn cứ bước đi liên tục.
Thạch Phi Hiệp không thể làm gì khác hơn là nghiêng người ngăn trước mặt hắn, “Ta nghĩ học thức của ngươi tương đối sâu rộng.” Xin lỗi, Hughes, ta chỉ là tâng bốc hắn mà thôi.
Ánh mắt Isfel rơi lên chồng hồ sơ trong lòng hắn, “Ngươi nghĩ ta có thể am hiểu ngôn ngữ người trong suốt hơn người trong suốt sao?”
......
Thạch Phi Hiệp nói: “Ừm. Như vậy có thể thể hiện trí tuệ của ngươi a.” Hắn quyết định, nếu như Isfel còn không đồng ý, hắn sẽ ôm thắt lưng Isfel, không cho hắn tắm. (anh ăn vạ nga~ dễ thương=)))
“Được.”
Ngay lúc hắn sẵn sàng theo đó thực hiện, hắn nghe được âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng nói như thế.
Thạch Phi Hiệp nói: “Ách, tốt, ta đi bên ngoài chờ.” Lúc đi ra hắn không phải là không tiếc nuối. Kỳ thực hắn vẫn rất muốn biết, cơ bụng sờ lên đến tột cùng là có cảm giác gì? Co dãn có thể hay không còn tốt hơn trong tưởng tượng?
Qua cửa đóng, bên trong truyền đến tiếng nước ào ào.
Thạch Phi Hiệp bắt đầu dạo quanh gian phòng.
Y như tính cách, phòng của Isfel biểu hiện đầy đủ cái gọi là cứng nhắc.
Rèm cửa sổ trắng tinh, khăn trải giường đen tuyền, còn có tủ quần áo đen trắng đan xen, đến cả đèn đầu giường dường như cũng tỏa ra ánh tuyết trắng.
Màu của căn phòng không có gì ngoài hai sắc trắng đen, đơnđiệu đến không mảy may chút sinh khí, tựa như giọng nói của Isfel.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên nghĩ đến, hoa hồng của Gin nhiều như vậy, có lẽ nên cắm ở chỗ này một chút. (tô điểm cho cuộc sống nhạt nhẽo đầy vô vị:”>~)
Cửa mở, Isfel mặc một thân tây trang đen tuyền đi ra.
Thạch Phi Hiệp hiếu kỳ nói: “Ngươi treo đồ trong phòng tắm sao?”
Như vậy không phải rất dễ bị ẩm sao?
Isfel thản nhiên nói: “Không có.”
Hắn chỉ vào quần áo trên người hắn, “Vậy trên người ngươi mặc là......”
Isfel giơ tay, một bộ tây trang màu đen cùng móc áo đột nhiên xuất hiện trên tay hắn.
......
Thạch Phi Hiệp nghĩ là nên bỏ đi tư tưởng hạn hẹp, nhân loại mở tủ quần áo mà lấy y phục cho rồi.
Isfel cầm y phục bỏ lại vào tủ, “Ngươi hỏi đi.”
Thạch Phi Hiệp mở hồ sơ, hăng hái bừng bừng mà chỉ vào cái vòng tròn có bốn dấu tròn tròn nhỏ chạy xung quanh: “Chữ này có phải là ‘của ‘(的 – phiên âm – đích)?” Thời khắc chứng minh hắn là nhà thiên tài ngôn ngữ học rốt cuộc đến rồi. (=)))
Isfel nhìn liếc mắt, chậm rãi nói: “Đó là ký hiệu. Giống như dấu chấm tròn của tiếng Trung.”  (=)))))))))
......
Thạch Phi Hiệp trầm mặc trong chốc lát, cảm khái nói: “Nó nhiều vòng tròn quá.”
Bỏ qua cái ngữ điệu lạnh băng vạn năm không đổi, Isfel coi như là một thầy giáo không tồi, chí ít hắn cũng kiên trì.
Thạch Phi Hiệp nghe giảng, phi thường thoả mãn.
Thực tế, hắn chỉ là ngồi một chỗ để Isfel đem nội dung trong hồ sơ phiên dịch thành tiếng Trung đọc cho hắn nghe mà thôi.
Có điều hắn cũng nghe được nội dung rất hữu dụng nhất rồi.
“Ngươi nói, việc vừa thấy trăng tròn là muốn ăn thịt, uống máu người ở tộc người sói, là do chứng ‘cuồng điên’?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sao lại không trị hết a?” Thạch Phi Hiệp lo lắng nói, “Không phải nói quan hệ giữa các giới bây giờ rất tốt sao? Các người tại sao không tìm thần nghĩ cách chữa? Ví dụ như, đem ‘thấy trăng tròn phát bệnh’ đổi thành ‘thấy trăng vuông phát bệnh’.”
Trên mặt Isfel xuất hiện thần sắc kỳ quái.
Thạch Phi Hiệp nói: “Ta vừa rồi chỉ là nói giỡn a. Ngươi nghìn vạn lần không nên đem mặt trăng cắt thành hình vuông, nếu không lúc các nhà du hành vũ trụ lên thăm dò, sẽ theo cạnh đó mà rớt xuống a.”
“......”
Thạch Phi Hiệp nói: “Xin lỗi, nếu ngươi cảm thấy ta nói chuyện quá lạnh nhạt, vươn cánh ra tự ôm ôm đi.”
“......”
Thạch Phi Hiệp nghĩ mình không nói lời nào thì tốt hơn.
“Ngày hôm nay dừng ở đây.” Isfel khép lại sách vở, rồi trả lại cho hắn.
Thạch Phi Hiệp tuy rằng không muốn kết thúc, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, “Ta đây ngày mai lại tới tìm ngươi.”
Đi tới cửa, hắn nhớ tới cái gì dường như quay đầu lại nói: “Nếu như ta không tính sai, ngày mai lại đến mười lăm. Mấy người sói đến tửu điếm hôm nay sẽ không …” Phải biết rằng, toàn bộ tửu điếm chỉ có mình hắn là con người a. Nếu là bị uống máu ăn thịt, hắnsẽ  là đối tượng bị nhắm đến đầu tiên.
“Đúng vậy.”
Đáp án của Isfel lại vô tình tuyên án tử cho hắn.
Thạch Phi Hiệp nói: “Nghe nói bọn họ muốn ở chỗ này năm ngày.”
“Đúng vậy.”
Thạch Phi Hiệp vẻ mặt cầu xin nói: “Ngươi một nhát đem mặt trăng chém đôi luôn được không?”
Isfel không giải thích được mà nhìn hắn, “Ở chỗ này nhìn không thấy ánh trăng. Bọn họ cũng không chịu ảnh hưởng của trăng tròn, cho nên mới từng tháng tới nơi này.”
......
“Ngươi sao không nói sớm.” Sắc mặt Thạch Phi Hiệp lập tức trở về bình thường, “Ngủ ngon!”
Mặc dù Isfel nói tam Nguyệt ‘Đại, Trung, Tiểu’ ở chỗ này không chịu ảnh hưởng của ánh trăng, thế nhưng hắn vẫn là quyết định đi hỏi Antonio một chút cho chắc. Dù sao hắn mới là chuyên gia ở phương diện này.
Antonio nghe xong vấn đề của hắn, lập tức cười nhạo nói: “Nhảm nhí. Ngươi xem ta sẽ biết.”
Thạch Phi Hiệp lập tức nhảy dựng lên: “Lẽ nào ngươi......”
“Hắn ta có mang mầm bệnh ‘cuồng điên’ đó nha.” Giọng trêu tức của Gin từ phía sau vang lên.
......
Dù sao, hắn chạy cũng chạy không xong, ngoại trừ mặc cho số phận cũng không có lựa chọn nào khác.
Thạch Phi Hiệp bất đắc dĩ nói: “Vì sao ngươi luôn luôn thích đứng sau lưng người khác?”
“Bởi vì ngươi sẽ không bao giờ xoay người.” Gin cấp tốc trả đòn.
Thạch Phi Hiệp nói: “Còn Hughes?”
Gin lập tức cảnh giác nói: “Ngươi tìm hắn làm cái gì?”
Thạch Phi Hiệp tức giận nói: “Hắn là người hướng dẫn của ta, ta tìm hắn đương nhiên là việc học tập.”
Gin cười tà nói: “Hắn hiện tại mệt chết đi, ha hả, sợ rằng phải đến ngày mai mới có sức trả lời vấn đề của ngươi.”
......
Thạch Phi Hiệp vì quan điểm thẩm mỹ bị méo mó lúc trước của bản thân mà cảm thấy làm xấu hổ.
Hiện tại thấy thế nào mà Asha cùng Darko so với hắn và Hughes càng ăn ý hơn a? Gin đột nhiên nói khẽ với hắn: “Còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt, ta đã nói với ngươi cái gì không?”
“Không nhớ rõ nữa. Ta chỉ nhớ rõ lúc đó có một con bạch tuộc trên vai Hughes đang liều mạng giãy dụa.”
“Biết là tốt rồi. Hughes là của ta.”
Thạch Phi Hiệp trợn trắng mắt, xoay người đi. Hắn đã ra khỏi nhà trẻ lâu rồi, thực sự không cần phải trở lại đó học lần nữa.
Gin bước nhanh đi theo hắn phía sau, “Ngươi nghĩ Antonio thế nào?”
“Ngoại trừ biết hắn thấy ánh trăng sẽ có ý định không an phận với ta, còn lại cũng không có gì đặc biệt.” Nếu hắn ở chỗ này mà không bị ảnh hưởng, thì hắn quá quái lạ rồi.
Gin nói: “Vậy ngươi có ‘ý định không an phận’ với hắn là hay rồi.”
Thạch Phi Hiệp dừng lại bước, “Ý định không an phận?”
Gin gật đầu, dáng vẻ tươi cười pha lẫn chế nhạo.
“Thế nhưng cứ coi như ta dám ăn thịt sói...... thì có ai đến nấu đây?” Antonio là đầu bếp duy nhất ở đây a.
......
Gin 囧 nói: “Ta nói ‘tư tưởng không an phận’ không phải là ý tứ này. Ta là nói, ngươi có hay không nghĩ tới áp đảo hắn, giữ lấy hắn......”
Thạch Phi Hiệp kinh khủng mà nhìn hắn, giống như trên đầu hắn đột nhiên mọc lên một trái bí đỏ.
Gin tức giận nói: “Vẻ mặt ngươi là thế nào thế?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Là vẻ mặt mà bất luận ai bình thường cũng có nếu nghe ngươi nói.”
Gin nói: “Được rồi. Nếu như ngươi nói lo lắng bệnh ‘cuồng điên’ của hắn hắn...... Cân nhắc đên Dea thì sao.”
Thạch Phi Hiệp sửng sốt.
Gin lập tức phấn khích ra mặt, “Ha hả, đừng cho là ta không phát hiện, lúc nhìn hắn thì mặt ngươi lại đỏ lên.”
Thạch Phi Hiệp thở dài nói: “Ngươi có phải muốn mở một câu lạc bộ đồng tính luyến ái?”
“Vì sao hỏi như vậy?”
“Nếu không phải thì sao ngươi lại tích cực đẩy mạnh tiêu thụ thẻ hội viên như vậy?” Thạch Phi Hiệp thẳng thắn nói, “Ta rất nghèo, nợ nần ta gánh trên lưng còn nặng hơn cả núi. Nếu như ngươi muốn kiếm lệ phí hội viên, ta phải nói cho ngươi, ngươi tìm lộn người rồi.”
“Ai nói ta muốn thúc đẩy tiêu thụ, tích cực thu phí hội viên? Ta chỉ là muốn cho một năm này của ngươi thêm nhiều màu sắc một chút.” Cái chính là, hắn cách Hughes càng xa càng tốt. Thật là, trước đó cũng có nhiều người đến đây, nhưng cả đám đều là bộ dạng kinh hồn táng đảm, nơm nớp lo sợ, bình thường đừng nói chủ động nói chuyện, đến gặp mặt cũng là càng ít càng tốt, thế nào đến khi Hughes là người hướng dẫn thì, lại gặp phải thằng nhãi này?
Thạch Phi Hiệp nói: “Ta nói rồi, ta không phải đồng tính luyến ái.”
“Hừm hừm, ngươi dám nói ngươi đối Dea không có ý tứ gì sao?”
Gin vừa dứt lời, ở đầu hành lang, Dea đã thong thả đi tới.
......
Gin có điểm xấu hổ.
Thạch Phi Hiệp chậm rãi nói: “Ta phi thường xác định, ta một chút cũng không muốn ‘mần thịt’ hắn.” (Ở đây, Bơ Bính ghi là ‘thịt kho tàu’,mình hiểu nó theo nghĩa cưa cẩm, có ý đồ xấu, nên để ‘mần thịt’:”>~)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.