Hắn vừa dứt lời liền lập tức hối hận, bởi hắn nhớ ra có một sinh vật cũng rất giống với điểu nhân.
Không biết vị cao nhân nào đã từng nói: Cưỡi ngựa trắng chưa chắc đã là hoàng tử, rất có thể là đường tăng. Cánh dài chưa chắc đã là thiên sứ, rất có thể là người chim.
Hắn nghĩ hắn đã nhiễm mấy loại suy nghĩ độc hại đó quá sâu, nên mới hay lệch lạc thế này.
Hắn nhìn đôi cánh lông vũ đen tuyền kia, trong lòng khẳng định
____ Đọa thiên sứ.
“Ách, ta vẫn có tật thích đùa.” Thạch Phi Hiệp cẩn thận quan sát nét mặt người kia.
So với cả titan và người vô hình, hắn thấy thiên sứ nghe còn ghê gớm hơn, dẫu sao ở Quảng Châu, công giáo nhiều, ảnh hưởng cũng không nhỏ.
Isfel bình thản, chẳng chút xúc động, “Ngươi là kẻ loài người mới đến.”
“Nếu ta không thừa nhận, ngươi có cho ta về nhà không?” Hắn đột nhiên dấy lên một tia hi vọng.
“Con thuyền Noah chỉ có thể đậu ở nhân gian một năm một lần vào ngày mồng 1 tháng tư.”
…
Thạch Phi Hiệp vẫn không thôi hi vọng. “Đi xe vẫn có thể chuyển xe, chẳng lẽ không có cách nào trở lại?”
Isfel nói: “Vì sao?”
“Vì ta lên nhầm xe rồi.”
Isfel: “Đó là chuyện của ngươi.”
…
Thạch Phi Hiệp đảo mắt mấy vòng, kiên trì “Lẽ nào ngươi không thể niệm tình chúng ta cùng mắt đen tóc đen, phá lệ một lần?”
Isfel: “Ta không phải con người.”
Thạch Phi Hiệp thấy rất phẫn nộ.
Vì khi hắn nói thế, ngữ điệu chẳng khác nào đang nói “Ta không phải chó” cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/u-linh-tuu-diem/209714/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.